Friday 26 August 2011

[short-fic] Giáo sư có vấn đề chap 7

Vol. 13 ngày 30 tháng 11

Mười hai rưỡi trưa, quán cà phê chật ních người đến ăn. Trong không khí nồng đậm mùi nước sốt, hai người xa cách sau hơn 60 ngày đang mặt đối mặt. Nhân viên phục vụ vừa mang thức ăn tới, Yunho liền cặm cụi ngồi ăn một hơi “Em nấu ngon hơn”

Jaejoong yên lặng nhìn

“Vẫn còn giận ?”


Đối phương ôn hòa mỉm cười, ngón tay thon dài cầm nĩa, động tác đơn giản mà tao nhã đến động lòng người. Nhưng xinh đẹp thì đã sao, Yunho đang ngồi trước mặt cậu là một Yunho chân thật, hay một Yunho làm cho người ta nhìn không thấu?

“Jaejoong, anh biết em đang nghĩ gì?” Yunho bất đắc dĩ cười cười “Em cảm thấy anh đang lừa em sao?”

Cậu không chút do dự gật đầu

Nụ cười trong chớp mắt trở nên đắng nghét “Chẳng lẽ có một chút toan tính thì không thể gọi là tình yêu sao?”

“Kim Jaejoong, nỗ lực đến gần em là tội ác không thể tha thứ sao?”

“Mặc dù lo lắng em có thể sẽ ghét anh, vẫn không kìm được mà nỗ lực, như vậy là không thể chấp nhận sao?”

“Jung Yunho” Muốn giữ im lặng nhưng bị đối phương đổi trắng thay đen khiến Jaejoong không nhịn được phải lên tiếng “Tôi nói không lại anh, cũng không định tranh cãi gì cả, là gà có trước hay là trứng có trước, là vuông hay là tròn, anh cũng nhất định làm tôi á khẩu nói không nên lời”

“Tôi chỉ muốn nói, anh cho là đúng cũng được, sai cũng được, không còn liên quan gì đến tôi nữa” Jaejoong cầm lấy hóa đơn đặt trên bàn “Chúng ta không còn gì để nói, tôi đi trước”

“Jaejoong, em không muốn nghe từ đầu đến cuối câu chuyện à?”

“Từ đầu đến cuối” Jaejoong nhíu mày, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên, lạnh nhạt “Ý là từ đầu đến cuối anh đều đem tôi đùa giỡn, xoay vòng vòng sao? Jung giáo sư, thực xin lỗi, tôi không có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, một chút cũng không muốn nghe”



Vol. 14 ngày 2 tháng 12

Tay xách túi đồ vừa mua ở siêu thị về, Jaejoong đau đầu nhìn mấy kẻ tụ tập ở trước cửa nhà mình không biết nói gì. Một lát sau, cậu thở dài “Mấy người không lạnh à?”

“Rất lạnh.” Changmin gật đầu, dáng vẻ vô cùng bi ai tội nghiệp

“Bọn tôi thân thể tuy lạnh nhưng trong lòng lại ấm áp” Yoochun vẫn giữ nguyên phong độ nở nụ cười xán lạn, khiến cậu hoài nghi rốt cuộc cậu ta thuộc thể loại gì không biết

“Bởi vì bọn em được chứng kiến một chuyện tình vô cùng đẹp, được lửa nóng từ tình yêu ấy sưởi ấm, toàn thân đều ấm áp” Junsu nắm chặt tay, hùng hồn tuyên bố, rất có dáng điệu của mấy người đi vận động

“Ấm cái con khỉ” Changmin lẩm bẩm, vô tình lọt vào tai Junsu, liền bị cậu ta thụi cho một đấm. Jaejoong đen mặt nhìn ba người ở giữa trời đông giá rét kẻ tung người hứng

“Bọn tôi vào được không?” Yoochun không thèm để ý đến hai thằng nhóc đang náo loạn bên cạnh lên tiếng hỏi

Jaejoong bất đắc dĩ đứng tránh sang một bên. Yoochun vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, tiêu sái đi vào, hai người còn lại lẽo đẽo theo sau. Cậu đem đống đồ mới mua để lên bàn bếp, Changmin ngay lập tức mặc kệ Junsu, vọt vào kiểm tra

“Jaejoong hyung nấu canh cá cay đi”

“Sao tôi phải nấu cho cậu ăn, tiểu tặc dám bán đứng tôi”

“Hyung, nói vậy mà nghe được à, em chỉ là một đại diện du học sinh nho nhỏ, hyung tưởng dễ sống lắm sao? Bị giáo sư danh tiếng thế lực đầy mình uy hiếp, em biết làm thế nào, đành phải chọn thứ có lợi cho mình nhất thôi”

“Vậy sao cậu còn qua đây làm gì, không sang nhà hắn đi”

“Nhưng mà Jaejoong hyung được học ở đại học H không tốt àh. Có mấy người dù điểm GMAT cao chót vót, thành tích công tác dày cộp cũng không xin được, đằng này hyung ngang nhiên vào đó mà vẫn giận Yunho hyung àh”

“Này, này. . . .”

“Jaejoong hyung, hyung đừng có giận quá mất khôn”

“Còn lâu, Shim Changmin, cậu cút ra ngoài cho tôi”

Jaejoong phẫn nộ đem Changmin đá ra ngoài, bị Junsu tròn xoe mắt nhìn “Cái gì?”

“Hero hyung tức giận sao? Như thế không tốt đâu!”

“Tôi không phải vừa nói xong àh? Junsu, tai cậu có vấn đề phải không?”

“Vậy rốt cuộc Hero hyung vì sao mà cáu” Junsu cứ lèo nhèo trưng ra bộ mặt đáng yêu, làm Jaejoong có cảm giác chịu không nổi, đành nói

“Đầu tiên là vì Yunho bẫy hyung. Hắn thay đổi chương trình học của hyung, lại còn lợi dụng quyền giáo sư cho hyung vào đại học H”

“Có gì không tốt chứ, em muốn vào đại học H chết đi được” Junsu vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Yoochun “anh có muốn học ở đó không?”

“Ack, em không nhớ anh tốt nghiệp trường nào à?” Yoochun ra vẻ lau mồ hôi, mặc dù trên trán cậu ta bóng lưỡng cái gì cũng không có

“Jaejoong hyung, em nghĩ phải sửa lại quan điểm của hyung một chút, mặc dù đúng là Yunho hyung có can thiệp, nhưng cũng chỉ là phần nào” Changmin lắc lắc ngón tay tỏ vẻ kẻ cả “Hyung có thể học ở đó cũng chỉ dựa vào hyung ấy một chút thôi”

“Giống như kiểu Chúa cứu thế thuận tay ấy hả” Junsu ngây ngốc nói thêm vào

“Là ông trời tạo cơ hội cho mối lương duyên” Yoochun đỡ lời

“Chính là như thế, Jaejoong hyung, cái này là nhân duyên trời định” Changmin vỗ tay kết luận

“Nhân cái đầu của cậu ấy!” Jaejoong hừ một tiếng, tiếp tục đưa ra điểm thứ hai, “Còn có hắn dám gạt hyung, rõ ràng là gay mà gạt hyung có vị hôn thê”

“Không phải, Yunho hyung không phải gay, hyung ấy cũng thật sự là có vị hôn thê”

“Cái gì?”

“Ý Susu là trước đây Yunho cũng không đặc biệt thích nam nhân, còn chuyện vị hôn thê thì, bọn họ là do gia tộc xếp đặt” Không hổ hai tên đó là người yêu của nhau

“Gia tộc xếp đặt, kia không phải. . . .”

“Đúng vậy, lần đó hyung ấy từ hôn, đúng là gà bay chó sủa” Changmin gật gù “Jaejoong hyung cũng là thế hệ thứ hai, hẳn cũng biết loại hôn ước như thế phức tạp thế nào, Yunho hyung lúc ấy cũng vất vả chống đỡ lắm, nhưng áp lực thế nào cũng vẫn khăng khăng mình đã có người trong lòng, các bậc cha chú giận ghê lắm, mà phía bên nhà kia cũng không vui vẻ gì”

“Cho nên vì thế mà phát sinh bệnh đau bao tử sao?” Nói là hỏi Changmin, chi bằng nói cậu tự hỏi chính mình, Jaejoong thở dài, cảm giác tuyệt đối không tha thứ cho Yunho có chút dao động

“Jaejoong hyung, hyung còn yêu Yunho hyung không?” Yoochun đột nhiên hỏi

“A? Có điều, hắn như vậy lừa hyung, hyung. . . .”

“Jaejoong hyung, nếu không suy nghĩ đến chuyện vì sao mà đến được với nhau, hyung có còn yêu “Jung Yunho” người này không?


“Này, này. . . .” Jaejoong nhìn Yoochun, không biết nên nói thế nào cho phải, ánh mắt cậu lướt qua hai người còn lại, rồi dừng lại ở sàn nhà

“Hyung, có lẽ việc Yunho đã làm khiến hyung không thể thông cảm, đặt bẫy, lừa gạt, nhưng là…đây cũng là cách biểu đạt tình yêu của hyung ấy” Yoochun nói khẽ “Bởi vì chúng ta không phải đối phương, không thể nào hiểu được tất cả những suy nghĩ của họ, nhưng được một người như thế yêu mình, cho dù là điểm xuất phát không thể chấp nhận, hyung vẫn cảm nhận được tình yêu của hyung ấy dành cho hyung mà, phải không?”

“Jaejoong hyung, hyung biết là Yunho yêu hyung nhiều thế nào mà?”

“Hyung. . . .” Jaejoong nhìn chằm chằm sàn nhà, cuối cùng vô lực gật đầu, nhỏ giọng nói “Biết”

“Nếu vậy, hyung có thể buông tay sao?”

“Hyung không biết, nói như thế nào thì. . . cảm giác thật rối loạn, không biết nữa, tiếp tục hay chia tay, dù cho thế nào cũng không thể nghĩ”

Yoochun mỉm cười nói “Jaejoong hyung, hyung biết em làm gì không?”

“A, các cậu từng nói thì phải, . . là luật sư phải không?”

“Hyung có biết em không bao giờ nhận bào chữa cho án gì không?”

“Làm sao tôi biết được.”

“Em chưa bao giờ tham gia xử ly hôn, hyung biết tại sao không?”

“Bởi vì cậu không chuyên mảng đó?”

“Không phải, Yoochun rất lợi hại!” Junsu chõ mỏ vào

Yoochun mắt cười càng đậm, như có rất nhiều ngôi sao nhỏ nhảy nhót bên trong, ánh mắt chăm chú nhìn nhìn Junsu không nói gì, lại có thể khiến mọi người cảm giác được ôn nhu cùng tình yêu. Jaejoong chợt nghĩ đến câu nói của Yoochun, người ta vốn chẳng bao giờ có thể thực sự hiểu hết được suy nghĩ của ai đó, nhưng nếu là tình yêu thật sự thì tuyệt đối có thể cảm nhận.

Như Park Yoochun yêu Kim Junsu. Kim Junsu yêu Park Yoochun

Hoặc như Jung Yunho yêu Kim Jaejoong, mà Kim Jaejoong. . . cũng yêu Jung Yunho.

No comments:

Post a Comment