Friday 26 August 2011

[short-fic] Giáo sư có vấn đề chap 6

Vol. 10 - ngày 21 tháng 8

Ba ngày, bảy mươi hai giờ, 4320 phút.

Thời gian trôi qua thật chậm, thật chậm


9h tối, nghe tiếng khóa tra vào ổ lách cách, Jaejoong có cảm giác từng tế bào trên người đều sống dậy, tựa như cây cỏ được tưới tắm, tràn đầy sức sống

Rốt cuộc cũng không đánh lừa được bản thân mình, cậu nhớ Jung Yunho, rất nhớ, rất nhớ

Cậu thích Jung Yunho, rất thích, rất thích

“Jaejoong, anh về rồi”

Ánh mắt sắc bén, sống mũi cao cao, đôi môi gợi cảm, từng đường nét đều dường như tỏa sáng, khuôn mặt đẹp trai khiến cho người ta có cảm giác nghẹt thở. Trái tim cậu dường như bị một cảm xúc không tên chiếm giữ, muốn khắc chế kích động mà vẫn không ngăn được giọng nói khẽ run run “Hoan nghênh về nhà”

“Đồ ngốc, nhớ anh đến vậy sao?”

Yunho thả cặp táp xuống, nở nụ cười ngạo mạn quen thuộc, là nụ cười Jaejoong ghét nhất, vậy nhưng khi nhìn đối phương giang tay ra nói “Lại đây”, cậu lại không ngăn được bản thân mình chạy vào vòng tay ấy.

Không xong rồi, cậu yêu Jung Yunho, thực sự đã yêu

Cái ôm xiết chặt cùng những nụ hôn không dứt, bọn họ chỉ mới ba ngày không gặp mà thôi, nhưng giống như ba năm, ba mươi năm vậy

Từ cửa nhà đến ghế salon, quần áo vứt bừa bãi một dãy dài. Sách vở tài liệu nguyên bản đang ở trên ghế bay tung tóe

“A, báo cáo của em.”

“Kệ đi, không trượt được đâu”

“Lạm dụng công quyền”

Yunho không nói gì, nhếch miệng cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên từng đường nét trên mặt cậu. Cùng là đàn ông, vậy nhưng ngón tay anh dài hơn cậu rất nhiều, lại đẹp nữa. Trong nháy mắt, Jaejoong có cảm giác mình giống như trân bảo trong tay đối phương

“Jaejoongie…”

Tay anh cọ cọ lên môi cậu.

Làn da thô ráp, khiến Jaejoong có cảm giác nhột nhột, cậu cười cười, cắn lấy ngón tay anh. Yunho thấy vậy cũng bật cười, vùi mặt lên cổ cậu, nói khẽ

“Mỗi một phút anh đều nhớ em”



Vol. 11 - ngày 30 tháng 8

Yêu đương làm cho cuộc sống thật tuyệt, bầu trời cũng xanh hơn, không khí dễ chịu hơn, ngay cả ánh nắng trong suốt xuyên qua kẽ lá cũng tựa như đá quý, sáng bừng lên, tràn đầy quyến rũ. Jaejoong dường như đã từ bỏ suy nghĩ ép bản thân phải thích người khác giới của mình, mỗi ngày đều cùng Jung giáo sư ân ân ái ái.

Tối nay, bọn họ có hẹn với bạn của Yunho, là cậu nhóc hàng xóm siêu đáng yêu hồi còn nhỏ của anh, cùng với người yêu của cậu ta, một thằng cha khác.

“Đây là lý do khả nhận thức về giới gay của anh rất cao phải không?”

“Thân là một học giả, đối với bất kì chuyện gì anh cũng đều có khả năng nhận thức rất cao”

“Nói nhảm”

Vừa vặn lúc đó, có hai người tiến lại gần bàn của họ. Người đi trước tóc cắt ngắn, khuôn mặt đẹp có chút lành lạnh, hai mắt tròn tròn, cái mũi tròn tròn, đôi môi cũng tròn tròn, rõ ràng là rất gầy, vậy mà Jaejoong vẫn có cảm giác cả người đối phương đều tròn vo

Người đi theo sao hơi cười cười, quần áo đắt tiền, vừa nhìn là biết đầy quý khí, có điều nụ cười của hắn làm cho người ta có điểm rùng mình, không biết vì cái gì liền nghĩ tới trạm xăn dầu, thật là mỡ màng a

Cậu không đoán được ai mới là cậu em hang xóm của Yunho, nhưng cả mắt nòng nọc lẫn đầu to đều thật ưa nhìn

“Yunho hyung, xin lỗi tới muộn, Susu phải làm thêm” Đầu to lên tiếng

“Không phải, Yunho hyung, là Yoochun quăng cho em một đống việc, hyung mau mắng cậu ấy đi” Mắt nòng nọc, ah không, là Susu, nói tóm lại là cái cậu đó sau khi nghe người yêu nói vậy liền lập tức chạy lại bên cạnh Yunho, túm tay anh nũng nịu, nét mặt lạnh lùng lập tức biến mất không dấu vết, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng vô cùng đáng yêu

Jaejoong giật mình nhìn người trước mặt, rõ ràng vẫn là hắn, sao đột nhiên lại đáng yêu đến mức đó

“Đây là?” Chợt phát hiện ra còn người khác, Susu đột nhiên im lặng, vẻ mặt đáng yêu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lung như cũ

“Kim Jaejoong, sinh viên của hyung.”

“Ah, xin chào. Tôi là Kim Junsu, đây là Park Yoochun, sếp của tôi.”

“Yunho hyung sao đột nhiên lại đưa sinh viên đến ăn cơm cùng tụi em, hay là …?” Yoochun gian xảo hỏi

“Ah, uh.” Yunho gật đầu.

“Ah uh là sao, hyung nói vậy ai mà hiểu được?” Junsu thẳng tay đánh lên người hyung của mình, lực đạo rõ ràng không nhẹ.

“Bọn hyung đang quen nhau!”

“A ————-!” Kim Junsu lúc nào cũng tỏ vẻ điềm đạm bị dọa hết hồn, hoàn toàn quên mất việc giữ hình tượng, ngay lập tức hét ầm.

Park Yoochun thành thạo bịt mỏ người yêu lại, tỏ vẻ có lỗi “Xin lỗi hyung, vợ em thật mất mặt”

Tuy rằng bị che miệng, Jaejoong vẫn nhìn ra Junsu thực cố gắng gào thét “Ai là vợ ngươi”

Vốn Jaejoong nghĩ sẽ bị hỏi chuyện vị hôn thê của Yunho, nhưng Park Yoochun lại tủm tỉm cười, cầm ly rượu lên nói “Chúc mừng hai người, Cheers!”

Junsu hất tay người yêu ra, cũng cầm ly rượu lên, cười đến thật đáng yêu “Chúc mừng, Cheers!”

Không tin nổi chỉ đơn giản như vậy mà được chấp nhận, có lẽ vì cả hai người đó cũng là đồng tính luyến ái sao?

Vào khoảnh khắc bốn ly rượu chạm vào nhau, chất lỏng màu tím bị ánh đèn phản xạ như sáng lên, có lẽ bởi vì quá hạnh phúc, khiến Jaejoong có cảm giác lâng lâng

Tình yêu được chúc phúc thật là tốt, cho dù người cha đang ở Seoul xa xôi vẫn là phản đối, nhưng có thể được bạn thân nhất của Yunho chấp nhận vẫn là cỡ nào vui vẻ, chỉ cần nghĩ như vậy, chợt có cảm giác muốn khóc



Vol. 12 - ngày 25 tháng 9

Bóp bóp cánh tay phải vì viết nhiều mà mỏi nhừ, Jaejoong ngẩng đầu nhìn về phía bàn làm việc của Yunho, anh đã ra ngoài cả buổi sáng, cho dù là họp cũng xong từ lâu rồi, vậy mà nhẫn tâm đem toàn bộ công việc quẳng cho cậu rồi biến mất. Ôm một bụng ấm ức, Jaejoong quyết định ra ngoài mua cà phê cho tỉnh táo

Bước ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời chói chang khiến người ta phải nheo mắt lại. Tuy đã sắp vào tháng 10 nhưng nắng vẫn có chút gay gắt, lại thêm cái man mát của mùa thu. Chưa đến nơi mà đã ngửi thấy mùi cà phê đăng đắng thoang thoảng trong không khí thật dễ chịu, cậu tự hỏi có nên mua cho con sâu ngọt Jung Yunho một phần bánh chocolate hay không

“Có điều Yunho hyung…” Đứng ở quầy thanh toán, cậu chợt nghe thấy một giọng tiếng Hàn lẫn trong đám âm thanh hỗn độn. Nghe không rõ người đó nói những gì, nhưng chỉ cần cái tên “Yunho” cũng đủ sức thu hút sự chú ý của cậu. Jaejoong quay lại nhìn…là Shim Changmin

Đại diện du học sinh Shim Changmin, sao cậu ta lại ở đây, còn biết Jung Yunho nữa?

“Yunho hyung, hyung không định nói cho Jaejoong hyung biết ah?”

Jaejoong cúi đầu đi tới chỗ trống gần đó, quay lưng lại ngồi xuống

“Nói? Nói cái gì?”

“Chuyện hyung mới gặp hyung ấy liền nhất kiến chung tình.”

“Vì cái gì phải nói?”

“Dẫu sao em cũng cảm thấy không tốt lắm, mới nhìn thấy hồ sơ của hyung ấy liền thích, còn ép em đổi khóa học của người ta”

“Thì sao?”

“Bây giờ hai người đang quen nhau, hẳn là phải thành thật một chút chứ?”

“Nếu đã quen nhau rồi vậy chuyện cũ còn truy xét làm gì, Changmin a. . . Từ bao giờ mà em nhiều chuyện vậy?”

Câu chuyện lúc sau Jaejoong nghe không rõ lắm, không phải vì tiếng ồn, mà bởi vì trong đầu cứ ong ong, cậu thẫn thờ bước ra ngoài. Ánh mặt trời mùa thu vẫn như thế, nhưng vì cái gì toàn bộ thế giới giống như chìm trong một màu đen

Đây là một tình yêu đã bị tính toán trước sao?

Thân thể tựa như ở trong hầm băng, lạnh đến phát run, cho dù ánh mặt trời chiếu thẳng vào người cũng không có chút ấm áp, cậu rút mãi cũng không thể nào lấy được điện thoại trong túi ra, rốt cuộc còn đánh rơi nó xuống đất

Jaejoong cúi xuống nhặt di động, lại phát hiện ra bản thân mình không còn khí lực đứng lên, hai tay không ngừng run rẩy, cả cơ thể đều đau đến không chịu nổi

Thật đáng sợ, thật là đáng sợ, nghĩ đến chính mình từng bước một đi vào bẫy của Jung Yunho, cậu có cảm giác muốn giết đối phương ngay lập tức.

Bấm nút gọi, cậu nói khẽ: “Junsu, có rảnh không?”

….

“Junsu, nói thật cho hyung biết, Jung Yunho vốn là đồng tính phải không?”

“A, cái gì? Không. . . Không có chuyện này.”

“Không cần giả vờ, hyung biết hết rồi, hắn căn bản không có vị hôn thê gì cả?”

“Này, này. . . , Hero hyung, hai người đã ở bên nhau rồi cũng không cần truy cứu mấy chuyện này nữa được không?”

“Không thể.”

“Hero hyung, Yunho hyung là thật lòng thích hyung.”

“Hyung biết, cho dù biết, nhưng vẫn là không thể lý giải.”

Vì có được tình yêu mà không từ thủ đoạn, nếu đây là “yêu” của Jung Yunho, cho dù cậu nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận.

No comments:

Post a Comment