Wednesday 27 October 2010

[longfic] soulmates - chapter 1


Chapter 1

“Tôi đã nói là không được bắt, chúng ta còn chưa thu thập được hết mọi thứ về anh ta”

Shim Changmin, người đứng đầu của nhóm NIS điên tiết gào lên. Cậu đưa mắt nhìn sang phía căn phòng bên tay trái, nơi Jung Yunho hiện đang bị giam giữ.

“Tôi không muốn phải chờ thêm nữa” người cảnh sát trưởng cáu kỉnh nói “Joo Kan Im đã mất tích được hơn 15 tiếng rồi, cậu cũng biết là tên bệnh hoạn đó thường giết chết nạn nhân trong vòng 24 giờ. Chúng ta sắp hết thời gian rồi, tôi không muốn có thêm người chết nữa”

“Thì sao? Nếu ông cứ theo sát anh ta như lời tôi nói thì có lẽ chúng ta đã tìm ra nơi giấu Kan Im rồi. Giờ thì ông nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy nạn nhân bằng cách nào?”

“Các cậu cứ nói với anh ta cảnh sát đã có đủ bằng chứng buộc tội anh ta rồi, nếu anh ta chịu hợp tác và chỉ chỗ dấu Kan Im thì sẽ được giảm án”

Changmin khịt mũi tỏ ý coi thường lời gợi ý nhận được

“Jung Yunho là một trong những luật sư hình sự giỏi nhất Hàn Quốc đấy, ông nghĩ anh ta không nhận ra mấy lời nói dối vớ vẩn đó sao?”

“Làm sao tôi chịu được cảnh tên sát nhân đó nhởn nhơ đi ra khỏi đây chứ?” Người cảnh sát lớn tuổi giận dữ nói, khiến Changmin chỉ muốn đấm cho ông ta một phát.

“Tôi là người chịu trách nhiệm cao nhất ở đây. Lần tới đừng quên làm theo những gì tôi và đội của tôi yêu cầu…nhất là đừng có hành động mà không được cho phép”

---

Changmin cáu kỉnh đá vào một cánh cửa phòng đóng kín, để lộ ra một chàng trai đang cuộn mình ngủ trên ghế bành.

“Yah, Yoochun, dậy ngay!”

Người đàn ông đang nằm trên ghế giật mình bật dậy, dụi dụi tay lên mắt “Chúa ơi, Min, cái quái gì với em vậy? Em biết là tối qua hyung không ngủ vì phải theo dõi kẻ tình nghi mà…”

“Xong rồi” Changmin thở hắt ra

“Gì cơ?”

“Nhóm chúng ta bố trí theo dõi Jung Yunho ấy, sáng nay tên cảnh sát trưởng chết tiệt đã cho đội của mình bắt anh ta”

“Điên àh?”

“Không chỉ thế đâu, ông ta đã dùng danh nghĩa của NIS, nên giờ cả Yunho cũng biết là chúng ta lo vụ này rồi”

“Chết tiệt”

“Đấy là lý do em ghét làm việc với cảnh sát địa phương” Changmin rên rỉ, gục đầu lên tay.

“Giờ thì chúng ta làm gì đây?” Yoochun thở dài nhìn đứa em nhỏ hơn mình

“Em đã cử Junsu tới nhà Jung Yunho để kiểm tra máy tính và tài liệu của anh ta, mong là chúng ta tìm được dấu vết nào đó dẫn tới Joo Kan Im, hoặc cái gì đó giúp chúng ta buộc tội được Yunho”

“Còn hyung với em? Giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Ehm…Jung Yunho đang ở trong phòng giám sát để chờ thẩm vấn. Em chả hi vọng khai thác được gì từ anh ta hết, vì anh ta vốn là một luật sư hình sự và hiểu quá rõ về mọi thứ. Nhưng ít ra em hi vọng chúng ta cũng có thể chơi trò vừa đánh vừa xoa”

Yoochun chun mũi nghĩ ngợi

“Ok, Min. Lần này anh muốn là người đánh”

---

Jung Yunho dựa lưng lên thành ghế kim loại lạnh cóng, đưa mắt xem xét một lượt căn phòng. Một mặt tường được thay bằng tấm kính lớn, loại kính một chiều mà chỉ người ở trong phòng theo dõi nhìn thấy đối tượng bị thẩm vấn.

Tất cả đều phủ một lớp bụi mờ mờ, khiến Yunho tự hỏi đã bao lâu rồi không có người bước vào nơi này.

Suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của hai người đàn ông. Với cái vẻ ngạo mạn và bộ quần áo đắt tiền khoác trên người, rõ ràng họ không chỉ là những cảnh sát bình thường. Ánh mắt sắc bén của Yunho dừng lại một chút ở huy hiệu trên cổ áo của người cao hơn. Nhân viên trực thuộc chính phủ

“Ah, hai người chắc là nhân viên của NIS đang phụ trách vụ này”

“Tôi là Shim Changmin, còn đây là điệp vụ Park Yoochun. Chúng tôi thuộc bộ phận NIS” Người cao hơn lên tiếng trả lời

Yunho đưa mắt nhìn người còn lại, Park Yoochun. Đó là một anh chàng rất trắng, với mái tóc hoe vàng và đôi mắt lớn. Anh nhếch mép cười, một chàng trai đẹp đấy, nhưng không bằng một phần tình yêu của anh.

“Để tôi đoán xem” Yunho dựa lưng vào ghế, giọng đều đều “Changmin-sshi, cậu hẳn là một thiên tài hồi còn đi học, một kẻ cô độc vì sự thông minh của mình. Nhưng nó chưa bao giờ thực sự là vấn đề với cậu, anh chàng sắc bén và luôn quyết đoán. Và cậu có ba hoặc mẹ làm việc cho chính phủ, những người đã sắp sẵn cho cậu một chiếc ghế ấm áp ở NIS ngay sau khi tốt nghiệp”

“Còn cậu, Yoochun-sshi. Cậu hẳn là một cú hit ở một đơn vị cảnh sát địa phương nào đó, luôn hấp dẫn những quý cô bằng vẻ ngoài lịch lãm và xuất sắc hạ gục mấy tên côn đồ tép riu. Cái tôi được thổi phồng và cậu quyết định thử vận may của mình ở NIS. Chắc vị sếp lớn tuyển dụng cậu vì vẻ bề ngoài, có lẽ ông ấy cho rằng cậu sẽ là một mồi nhử tốt nhỉ”

“Khả năng quan sát và phán đoán tuyệt vời lắm, Jung-sshi. Chỉ có điều bây giờ không phải lúc nói về chúng tôi” Changmin nhã nhặn lên tiếng. Cậu biết Yunho chỉ đang cố để chọc tức họ, và nhìn vẻ mặt của Yoochun lúc này thì hẳn là người đàn ông đó đã thành công.

“Ah, vậy thì chúng ta đang nói về cái gì?” Yunho nhướn mày hỏi

“Oh, tôi không biết…có lẽ là về xác năm người phụ nữ bị giết trong tháng chăng?” Yoochun gầm gừ trong cổ họng

Tất cả những gì anh nhận lại được là nụ cười bình thản của người luật sư “Cậu cũng biết mà, dư luận đang xôn xao hết cả lên đấy thôi, nhưng tôi vẫn chưa nghe ai nói là có bằng chứng nào chống lại tôi”

“Chúng tôi có bằng chứng chứng tỏ những người đó biến mất ở chỗ của anh”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì các quý cô đó đều bị bắt cóc ở trung tâm mua sắm mà. Các cậu định nói các cậu bắt giữ tôi chỉ vì có ai đó nhìn thấy tôi ở đó hả?”

“Cả năm người họ đều bị bắt ở những trung tâm khác nhau, Jung-sshi” Changmin nheo mắt lại “và anh bị nhìn thấy đã nói chuyện với từng người một”

“Thì sao? Tôi nói chuyện với mọi người. Lần cuối cùng tôi kiểm tra thì không có luật định nào chống lại sự thân thiện cả, Changmin-sshi”

Changmin thở dài “Anh là một người rất thông minh, Jung-sshi. Vậy theo anh làm sao mà năm người phụ nữ bất kì nào đó anh đã trò chuyện ở những nơi khác nhau trong vòng ba tuần qua lại đều có chung một kết thúc là bị giết”

“Không một bồi thẩm đoàn nào kết luận tôi có tội chỉ vì ai đó nhìn thấy tôi nói chuyện với họ cả”

“Ý anh là anh không biết chuyện gì đã xảy ra với những cô gái đó?”

“Không, tôi biết chứ, truyền thông đưa tin suốt mà”

“Oh, Jung-sshi, anh sai rồi” Yoochun lấy ra năm tấm hình trong phong bì và để lên bàn.

Đó là ảnh những người phụ nữ mất tích lúc họ được tìm thấy ở bờ sông Hàn. Làn da trắng bệch và phồng lên một cách khó tin, không chỉ vì bị dầm nước mà còn vì họ đã bị mất máu cho đến chết. Không ai trong số các nạn nhân còn máu trong người lúc được tìm thấy.

“Đây là xác năm người được tìm thấy, Jung-sshi”

Yunho nhìn những tấm ảnh trước mặt, một chút hứng thú hơi ánh lên rồi lập tức biến mất. Đôi mắt thủy tinh vô hồn, mái tóc quấn thành lọn xõa tung, làn da trắng bệch nhuốm màu xanh. Anh nhớ tới những nàng tiên cá. Không phải như trong những câu chuyện cổ tích của bọn trẻ con, mà là những mỹ nhân ngư thông minh và xảo trá, ru ngủ những người ngư dân bằng giọng hát tuyệt vời rồi ăn thịt họ.

Theo một cách nào đó, những tấm hình đẹp như một bức tranh hoàn hảo

“Thật không may, nhưng tôi không hiểu các cậu định làm gì khi cho tôi xem những bức hình này”

“Joo Kan Im, Jung-sshi. Cô ấy mới mất tích 10 giờ thôi, chúng tôi không muốn cô ấy cũng kết thúc như những người này”

Biết đâu cô ấy muốn thế thì sao. Yunho nghĩ thầm, có cô gái nào chưa từng một lần muốn trở thành nàng tiên cá. Có ai lại không muốn trở thành một điều gì đó vĩ đại hơn và tuyệt vời hơn bản thân mình hiện tại chứ.

“Anh biết cô ấy ở đâu, Jung-sshi” Changmin nhấn mạnh từng chữ “Anh có thể nói cho chúng tôi nơi giam giữ cô ấy, để cô ấy không có một kết thúc tồi tệ như những người trước đó. Không bao giờ quá muộn để chuộc lại lỗi lầm của mình cả. Chỉ cần nói cho chúng tôi biết đó là nơi nào thôi”

Yunho tròn mắt nhìn người đối diện

“Tôi chẳng có gì để phải chuộc lỗi cả” Anh nói “Tôi thấy mình chẳng có gì để đồng ý với buổi thấm vấn này hết. Vì thế các cậu vui lòng ra ngoài trước khi tôi quyết định kiện các cậu ra tòa vì bị gây phiền hà một cách sai trái thế này”

Yoochun và Changmin quay sang nhìn nhau trước khi bực bội ra khỏi phòng.

---

“Cậu có nhìn thấy mặt hắn ta không?” Yoochun rên rỉ “Không có vẻ gì là lúng túng cả, cứ như bị mê hoặc vậy”

“Rõ ràng anh ta có vấn đề về tâm lý. Những người như thế không bao giờ thấy hối hận hay lúng túng về những hành động của mình”

“Giờ thì sao. Yunho nói đúng. Chúng ta không có đủ bằng chứng để giữ hắn ta lâu hơn đâu”

“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về anh ta”

“Có lẽ nên gọi cho Su” Yoochun nhún vai “Biết đâu cậu ấy tìm thấy gì đó ở nhà hắn”

“Wow, Chun. Lần đầu tiên trong đời thấy hyung có được một ý tưởng thông minh đấy”

“Im đi”

Changmin nham nhở cười, bấm số gọi đồng nghiệp của mình.

“Nghe này, sexy Min!”

“Su, làm ơn nói với em là hyung tìm thấy gì đó ở nhà họ Jung đi” Changmin cố giữ cho giọng của mình không có vẻ quá chán nản. Cậu chuyển máy sang chế độ loa ngoài để Yoochun cùng nghe

“Ah, có phải cậu bé giết người hàng loạt đáng yêu của chúng ta không chịu nói chuyện với hai người không?” Junsu hỏi, và Changmin thề là cậu thấy chàng trai ở đầu máy bên kia đang ngoác miệng cười đắc thắng

“Rốt cuộc hyung tìm thấy gì Su”

Có tiếng bàn phím vọng ra khi Junsu điên tiết gõ gõ gì đó “Well, văn phòng của Yunho vô cùng bình thường. Chẳng có gì ngoài tài liệu, hóa đơn và hình gia đình hết. Tất cả đều ổn…sao mấy tên giết người hàng loạt đều thế nhỉ?”

“Su…tập trung vào” Changmin cảnh cáo

“Oh yeah, phải rồi. Hyung đã kiểm tra máy tính của anh ta và tìm được vài thứ…khá thú vị”

“Thú vị á?”

“Uh. Hyung đã xem history trong máy tính của anh ta, có một trang web mã hóa được lưu lại. Mấy người phải thấy may mắn là hyung có kĩ năng hack tuyệt vời thế đấy, vì nếu là người khác thì phải mất hàng tuần để bẻ khóa đăng nhập, còn hyung chỉ mấy có năm phút thôi. Bởi vì hyung là người tuyệt vời, quyến rũ và…”

“Su”

“Haha, oh, uh, sorry. Dẫu sao thì, trang web đó có vẻ là một loại nhật ký. Toàn mấy lá thư tình thôi, mấy thứ thơ thẩn ướt át sến rện á. Với lại không có đề người nhận đâu”

“Thư tình?” Yoochun hỏi “Sao một người lại phải giữ những lá thư tình không có người nhận kĩ như thế nhỉ?”

“Đấy là lý do Su thấy nó rất lạ”

Changmin cau mày “Su, in hết chỗ thư đó ra rồi quay lại đây ngay, chúng ta sẽ kiểm tra xem có gì bất thường không”

“Rõ, sếp. Cho hyung thêm 20 phút nữa rồi cơ thể tuyệt vời của hyung sẽ là của em”

Changmin gác máy, quay sang nhìn Yoochun

“Thư tình…” Yoochun lẩm bẩm “Hyung hi vọng là linh cảm của hyung sai, nhưng có vẻ vụ này càng lúc càng rắc rối đây”

---

Chung Ae không biết mình phải làm gì nữa. Những nhân viên NIS đến khám xét vừa mới rời khỏi, bỏ lại cô và Iseul một mình trong căn nhà rộng lớn, bối rối và sợ hãi.

“Omma” Iseul lên tiếng “Có chuyện gì vậy. Appa không giết những người đó phải không?”

“Không đâu con yêu” Chung Ae nói “Yunho nói chỉ là nhầm lẫn thôi…anh ấy…ý mẹ là appa của con không phải là loại người như thế, con biết mà”

“Omma, con sợ lắm. Họ sẽ làm gì appa hả mẹ?”

Chung Ae lắc đầu, ước gì có một ai đó giúp cô ra khỏi mớ bòng bong này.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô

“Iseul, ở yên trong bếp nhé” Giọng nói kiên quyết khác hẳn với dáng vẻ run run bước ra ngoài. Cô không biết vị khách vừa tới là ai, lúc này có lẽ cả đội SWAT xuất hiện trước cửa nhà cũng không còn làm cô ngạc nhiên nữa.

Một cách cẩn trọng, Chung Ae khe khẽ hé mở cửa ra vào. Ở đó, Kim Jaejoong, hàng xóm của họ, đang đứng chờ.

Thở dài nhẹ nhõm, Chung Ae mở rộng cánh cửa, và nhận ra mình đang ở trong một vòng tay dễ chịu.

Gia đình nhà họ Kim là những người bạn vô cùng thân thiết. Iseul và Haneul học cùng một lớp, Chung Ae và Kim Woo Ri ở cùng câu lạc bộ sách, Jaejoong và Yunho đều là những fan bóng chày cuồng nhiệt, thỉnh thoảng họ còn rủ nhau đi xem những trận đấu cuối tuần.

“Anh đã gọi cho sở cảnh sát” Jaejoong nói khẽ sau khi bước vào nhà

“Chú Jaejoong!” Iseul khóc nức nở, lao ra từ trong nhà bếp. Jaejoong mở rộng vòng tay ôm cô bé vào lòng, vỗ về như đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ chứ không phải một cô gái đã 15 tuổi.

“Họ nói sao?” Chung Ae hỏi

“Anh muốn bảo lãnh cho Yunho nhưng họ nói là họ chỉ giữ cậu ấy để hỏi vài chuyện thôi”

“Hỏi?” Chung Ae kêu lên “Họ còng tay Yunho rồi tống anh ấy vào xe cảnh sát chỉ để hỏi vài câu sao?”

“Anh biết là nó rất lố bịch” Giọng Jaejoong vô cùng nhẹ nhàng. Và Chung Ae phải thừa nhận người đàn ông trước mặt mình đang rất bình tĩnh. Lạ lùng làm sao, nó làm cô nhớ tới thái độ trầm lặng của Yunho sáng nay, khi anh bị đưa đi.

“Có chuyện gì vậy chú, appa sẽ về nhà sớm phải không?”

“Đừng lo, Seul-ah” Jaejoong thì thầm, gọi cô bé bằng cái tên âu yếu mà thường chỉ có Yunho sử dụng “Chú chắc chắn appa cháu sẽ về nhà sớm thôi”

“Cảm ơn anh, Jaejoong”

“Không có gì đâu, chúng ta là bạn thân mà. Anh luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người”

Jaejoong nhìn hai người đối diện đang hướng ánh mắt biết ơn về phía anh như thể anh là một đấng cứu thế. Ngoài kia, ánh nắng vàng rực rỡ và vui vẻ, khiến Jaejoong mỉm cười, một nụ cười bình thản

“Đừng lo” Cậu thì thầm chỉ để một mình mình nghe được “Tôi sẽ làm mọi thứ để đưa Yunho ra ngoài”

---

Yoochun và Changmin đưa mắt nhìn nhau, trước khi mở cửa bước vào phòng thẩm vấn một lần nữa.

“Ahh, có vẻ như hai nhân viên NIS yêu thích của tôi đã quay lại rồi”

“Đủ rồi, Yunho-sshi” Yoochun nói, quẳng những tờ giấy trong tay lên bàn

“Có thể giải thích cho tôi đây là gì không?”

“Giống mấy lá thư nhỉ” Yunho nhún vai

“Quan sát tốt lắm Yunho-sshi. Giờ thì tôi hiểu tại sao anh là một trong những luật sư hàng đầu”

“Vấn đề ở đây là gì?”

“Chúng tôi tìm thấy thứ này trong máy tính của anh…một trang web được mã hóa. Và có vẻ chúng là những lá thư tình, Yunho-sshi”

“Để tôi đọc anh nghe nhá” Yoochun nhặt một tờ giấy bất kì lên “Hôm nay anh lại nhìn thấy em lần nữa, và anh thấy nhớ em ngay cả khi ngày chưa kết thúc. Anh phải làm sao bây giờ? Trái tim anh đau lắm’ hay cái này nhỉ ‘Ở bên cạnh anh, chỉ cần em là chính mình như bây giờ, anh biết là mình chỉ là một kẻ ngốc, nhưng anh hi vọng em sẽ hiểu…”

“Okay, vậy đó là những lá thư tình” Yunho cắt ngang “Thế thì có liên quan gì đến việc các cậu đang giữ tôi mà không có bằng chứng nào cả?”

“Những lá thư này gửi cho ai, Yunho-sshi? Chúng tôi biết nó không phải dành cho vợ anh, nếu không anh đã không phải dấu kín như thế”

“Nó dành cho ai và vì sao tôi viết nó là việc của tôi, chả lien quan gì tới vụ này cả, nên tôi từ chối trả lời câu hỏi”

“Nghe này tên chết…”

“Xin lỗi”

Cả Changmin và Yoochun đồng loạt quay về phía cửa. Người cảnh sát trưởng đang đứng đó, vẻ mặt tràn ngập lo lắng

“Xin lỗi vì cắt ngang buổi thẩm vấn. Nhưng xác của Joo Kan Im đã được tìm thấy. Có nhân chứng nhìn thấy có người rơi xuống ở bờ sông Hàn, cách đường cao tốc khoảng 10 cây số”

Yunho ngồi yên trên ghế, nhướn mày lắng nghe. Anh lướt mắt qua những lá thư rải rác trên bàn, và một nụ cười nở rộng trên mặt.

---

“Thế nghĩa là sao?” Yoochun hỏi khi anh và Changmin bước ra ngoài “Nếu ai đó vất xác cô gái bị mất tích trong khi Yunho đang bị tạm giữ nghĩa là chúng ta bắt sai người hả?”

“Không thể nào, chúng ta có bằng chứng chứng minh Yunho xuất hiện ở hiện trường tất cả các vụ án. Anh ta là người phù hợp nhất với điều tra của chúng ta. Anh ta cũng có những hành động kì lạ khi chúng ta theo dõi anh ta nữa. Không thể nào sai được…chắc chắn là anh ta mà”

“Vậy còn chuyện này là sao, làm sao Yunho có thể giết người trong khi anh ta đang ở đồn cảnh sát được. Chúng ta còn không cho anh ta dùng điện thoại nữa”

Đột nhiên điện thoại của Changmin vang lên, cậu nhận cuộc gọi và chuyển sang chế độ loa ngoài

“Nói đi, Su”

“Hyung đã xem lại mấy lá thư, Min, hyung thấy có điểm này lạ lắm”

“Gì vậy”

“Well..có hai phong cách viết khác biệt trong những lá thư đó. Một số có vẻ rất văn vẻ, nhưng một số khác lại rất thẳng thắn và rõ nét. Với lại hai phong cách ngữ pháp cũng khác nữa”

“Khoan đã, ý cậu là những lá thư đó…”

“Do hai người khác nhau viết. Dường như họ dùng website đó để viết cho nhau”

“Hai người, nghĩa là sao?”

Changmin rít lên “Em biết điều đó nghĩa là gì”

“Gì cơ?”

“Điều đó nghĩa là Yunho không giết người một mình. Anh ta có đồng bọn…”


trans by wind JJ


T/N: happy birthday to me!!!

5 comments:

  1. Tuy hơi muộn nhưng chúc mừng sinh nhật bạn nhé ^^
    Mình rất thích các fic mà Wind trans,mình đã đọc tất cả và đều save về máy.
    Fic này lạ và hấp dẫn,mong chờ các chap tiếp theo của Wind!
    Thanks so much ^^

    ReplyDelete
  2. hay quá :(( nó không có vẻ nặng nề, nhưng lại đủ ly kì và cuốn hút ng xem. Thực ra mình mong 3 bạn kia cũng cùng hội cùng thuyền vì cái kết chắc chắn k happy, k muốn thấy các bạn kết thúc cuộc đời của nhau :(

    ReplyDelete
  3. Cám ơn bạn đã dịch cái fic này.
    Thể loại hồi hộp gay cấn và sẽ tốn nhiều "chất xám" của người đọc đây. Rất khác biệt với các fanfic.
    Mong bạn cố gắng đi tới cùng.
    Wind hwaiting
    YJ hwaiting ^O^

    ReplyDelete
  4. Fic hay lắm. Nhưng mình không hy vọng j ở một cái happy ending rùi. đau lòng wa.
    Mong chap mới của bạn. Bạn dịch hay lắm

    ReplyDelete
  5. Fic quá tuyệt.Diễn biến bất ngờ thật.Mà mình thắc mắc ko biết kẻ giết người sẽ là ai. Có lẽ là Yun mặc dù yun ko có mấy biểu hiện khả nghi lắm.Đúg là luật sư giỏi!
    Ma ko biết đồng bọn của yun là ai? Huhm… có thể là jae lắm chứ.
    Hy vọg mấy chap sau sẽ có câu trả lời.
    Mog chap ms của wind. Ma wind ra chap ms nahnh mình chờ sái cổ lun

    ReplyDelete