Sunday 22 November 2009

[oneshot] wasurenaide

Don’t cry my love

It is my choice, even if the whole world says you're wrong, even if a million people saw you do something wrong but if you tell me you didn't do it, I'll believe you

for my yuyu and all of you, Cassiopeia


Author: sanzo

Title: wasurenaide

Translator: wind JJ

Form: oneshot/songfic

Paring: Yunjae

Genre: mild angst, fluff

Rating: PG

Summary: “tôi muốn nói…với hai người bạn không có mặt ở đây hôm nay…rằng tôi yêu họ”

Have permission - link


Wasurenaide

Anh ngồi trên giường

Và nghĩ về em

“Jaejoong hyung” tiếng gọi của Yoochun làm Jaejoong giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng “Hyung sẵn sàng chưa? Junsu đến rồi đấy, mẹ em hỏi chúng ta có muốn ăn gì trước không…mà em đoán hyung không muốn ăn…” Cậu lắc đầu, mỉm cười yêu ớt. Vươn người đứng dậy, Jaejoong cầm điện thoại đút vào túi, rồi đập nhẹ lên tay Yoochun “Hyung xong rồi, bốn người còn lại đã sẵn sàng chưa?”. Yoochun gật đầu. “Vậy là cả năm chúng ta đều sẵn sàng rồi, đi nào” Và cậu khẽ mỉm cười (Yoochun cũng mỉm cười đáp lại, cậu có cảm giác không đúng nếu sửa lại câu nói của Jaejoong, có lẽ bởi vì cả năm người họ đều ở đây, như mọi khi)

Nếu không thể gặp em cũng không sao cả

Anh nhớ em

Và chỉ cần cảm xúc này là đủ

“Hey” Junsu chạy tới ôm chặt lấy Jaejoong khi thấy cậu bước ra ngoài, tiếp đó là Yoochun “Em thấy căng thẳng quá”. Đứa em nhỏ hơn rên rỉ. “Không sao đâu, có hyung ở đây mà”. ‘Jaejoong sẽ luôn có mặt để thúc đẩy chúng tôi tiếp tục, để nói với chúng tôi rằng ‘chúng tôi có thể làm được điều đó’. Cậu mỉm cười âu yếu, đập đập nhẹ lên lưng Junsu (và làm Junsu nhớ đến những cái xoa lưng dịu dàng ấm áp của Yunho, mỗi khi cậu thốt lên những lo lắng của mình)

Những kỉ niệm của em còn đọng lại nơi đây

Vô cùng sâu sắc

Jaejoong nhảy lên xe, ngồi giữa Yoochun và Junsu. Cậu nghe thấy tiếng Yoochun sập cửa, và cậu đã nghĩ, mình nghe thấy cả tiếng Changmin và Yunho ở ghế sau. Khẽ mỉm cười, cậu thật muốn quay lại xem họ đang làm gì, nhưng có lẽ cậu nên để họ có chút không gian riêng

“Jaejoongie, cậu có hồi hộp không?” “Dĩ nhiên là có, cậu có nghĩ tụi mình sẽ thắng không?” “Không phải là vấn đề thắng thua, chẳng phải tụi mình đã cố gắng hết sức mình sao?” “Nhưng mà thắng vẫn hơn chứ” “Uhm” “Nếu thắng tụi mình ăn mừng nhé” “Okay”

Anh đọc dòng tin ngắn ngủi em để lại

Nó khiến lồng ngực anh nhói đau

Nhưng anh muốn bảo vệ cho hạnh phúc của em mãi mãi

Cậu rút vội điện thoại trong túi ra khi thấy nó rung lên. ‘Cậu có ổn không?’. Jaejoong đọc đi đọc lại dòng tin ngắn ngủi, như muốn khắc sâu nó vào tim mình. Chỉ với vài chữ ngắn ngủi ấy thôi, nhưng chứa đựng trong nó là rất nhiều yêu thương và lo lắng mà chỉ mình cậu cảm nhận được. Chỉ mình cậu hiểu điều đó. ‘Tớ muốn có cậu ở đây, chỉ có bọn tớ thôi thì không ổn chút nào’ Ngập ngừng nhìn dòng tin vừa soạn, cậu xóa nó đi thay bằng một dòng chữ khác ‘tớ xin lỗi’ và vội vàng gửi nó đi. Jaejoong thấy nghẹt thở, cậu biết mình sẽ không nhận được tin nhắn trả lời

Anh sẽ là cơn gió

Dịu dàng bao bọc lấy em

“Chúng ta làm được rồi Jaejoongie, chúng ta làm được rồi”

“Hyung, đi nào” Junsu đẩy nhẹ tay Jaejoong, cả ba có thể nghe thấy tiếng la hét của fan và xen lẫn cả những tiếng khóc

Jaejoong quay đầu lại khi nhận ra mình đã quá phấn khích bước vội lên sân khấu. Cậu thấy leader-sshi mỉm cười và dang rộng hai tay. Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay đang giơ ra, như cậu vẫn thường làm, kéo Yunho lại gần mình. Nhưng anh bất ngờ choàng tay ôm trọn cậu vào long. Cậu nhắm mắt lại, giây phút này như kéo dài mãi mãi, khi vòng tay ấm áp của Yunho ôm lấy cậu. Chỉ cần có người đàn ông này ở bên, cậu có thể chinh phục cả thế giới. Cậu có thể làm được

Ngay bây giờ

Anh muốn bay đến thế giới của em

Jaejoong ngước nhìn đám đông xung quanh, trước khi cúi đầu xuống. Cậu không có đủ dũng khí để nhìn về phía bên trái của mình. “Giải thưởng này không chỉ dành cho một cá nhân, mà là của tất cả 5 thành viên”. Cậu chớp mắt, tiếng la hét dậy lên ở khắp nơi “…trở thành ca sĩ, tôi đã gặp được những thành viên tuyệt vời”. Mắt cậu lại chớp thêm lần nữa

Anh muốn gặp em đến phát điên

Anh nhớ em nhiều lắm

Chờ đợi em

Xin đừng quên anh

“Cho Cassiopeia của chúng tôi. Chúng tôi rất biết ơn vì tình yêu của các bạn, và xin hãy tiếp tục yêu mến chúng tôi nhiều hơn nữa. Xin lỗi vì đo quá bận rộn nên hiếm khi có thời gian dành cho các bạn, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình để trở thành một nhóm tốt hơn nữa. Và với các thành viên của tôi, chúng ta đã làm được rồi!”

Cậu ngước lên nhìn các Cassiopeia đang ở trên kia, thay phần Yunho

Trên con đường chúng ta đã đi qua

Anh cảm nhận được sự hiện diện của em

“Jaejoongie” Yunho gật đầu, hàm ý cậu thay anh nói thêm gì đó. Lúc nào anh cũng làm như thế, để cho các thành viên có cơ hội bày tỏ sự biết ơn của mình. Cái cách anh dẫn dắt cả nhóm, Yunho là một leader không ai sánh bằng

Jaejoong quay sang bên trái mình, cậu thấy Changmin đang khóc, lần đầu tiên trong đời, cậu thấy đứa em lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn của mình bật khóc. Cậu thấy Yunho ôm Changmin đang run lên trong vòng tay anh, cố ngăn tiếng khóc bản thân

Lặng lẽ, anh khép mắt lại và cầu nguyện

Để giây phút này không bao giờ biến mất

Jaejoong chớp mắt, ảo ảnh trước mắt cậu vụt tắt, thay vào đó là hình ảnh Yoochun đang khẽ run lên, chống chọi với dòng nước mắt chực chảy xuống

Anh không nhận ra những điều đã khiến em đau đớn

Bởi vì lúc nào em cũng cười rạng rỡ

Anh đã luôn nhớ và yêu hình ảnh đó biết nhường nào

“Tớ không thể quay lại cắn người nuôi lớn mình” “Không phải là vấn đề đó” “Tớ không chắc về chuyện này, có lẽ chúng ta nên cân nhắc thêm” “Nhưng Yoochun nói chúng ta không đáng bị đối xử như thế” “Uhm, tớ biết, nhưng tớ vẫn sợ…” “Tớ không nói cậu phải tham gia vào vụ này, Chúa biết nó sẽ ảnh hưởng tới hợp đồng diễn xuất của cậu và Changmin như thế nào. Tớ chỉ cần cậu nói là bọn tớ làm thế này cũng không sao thôi” “Jaejoong…tớ không chắc về vụ này” “Cậu sợ à? Không phải cậu luôn nhắc bọn mình phải đấu tranh cho những gì bọn mình nghĩ là phải sao?” “Tớ ở bên cạnh cậu” “Thôi nào, nói cái gì cậu thực sự nghĩ ấy” “Tớ luôn ở bên cậu” Yunho mỉm cười. “Không đủ thành thật”. Anh bật cười lớn “Tớ luôn ở bên cậu!”

Và anh gào lên với cả thế giới này

Cho dù đó chỉ là những từ ngữ tầm thường

Cậu chớp mắt một lần nữa, chăm chú nhìn những khuôn mặt trước mắt mình, và dừng lại lấy hơi trước khi kết thúc lời phát biểu. ‘Yunho-yah, Changmin-yah, có rất nhiều fan đang cổ vũ chúng ta’. Jaejoong cười nhẹ, cảm thấy vị đắng dâng lên trong cổ họng “Tôi muốn nói…với hai người bạn không có mặt ở đây hôm nay…rằng tôi yêu họ”. Cúi đầu chào sau câu nói cảm ơn, Jaejoong cùng Yoochun, Junsu đi thẳng vào bên trong.

Anh sẽ là cơn gió

Bao bọc lấy em trong vòng tay

Ngay bây giờ

Anh muốn bay tới thế giới của em

Yunho vòng tay ôm lấy vai Jaejoong, lấy phần thưởng ra khỏi bàn tay cậu “Ăn mừng thôi, hiếm khi thấy Changmin khóc mà” “Không phải tớ cũng thấy nước trong mắt cậu àh?” “Cậu biết tớ là người đàn ông nam tính nhất ở đây mà” “Không phải cậu, là Changmin chứ, và thằng nhóc vừa mới khóc đấy” “Cậu muốn tớ khóc ah?” “Có lẽ cậu nên làm thế” “Phải là cậu thì đúng hơn, Jaejoongie, tớ chẳng mấy khi thấy nước mắt của cậu” “Vì tớ không khóc trước mặt cậu” “Cậu không khóc vì đã có tớ ở đây rồi”

Anh muốn gặp em đến phát điên

Anh nhớ em nhiều lắm

Chờ đợi em nơi đây

Xin đừng quên anh

Cậu chớp mắt một lần nữa khi đã vào bên trong. “Oh, chết tiệt” Yoochun dụi dụi mặt “Chết tiệt, tớ không muốn….” “Yoochunnie~” Junsu đập đập vai Yoochun đang khóc ấm ức, cố gắng không bật khóc. Jaejoong đặt tay lên vai mình, ước gì nó đang đặt trên vai Yunho, nhắc nhở anh thực hiện công việc của một trưởng nhóm, an ủi những đứa em của mình. Yunho không có ở đây

“Ôm tập thể nào các chàng trai!”

Cậu đến bên Yoochun và Junsu, choàng tay qua vai cả hai, thì thầm “Group hug”. Hai khoảng trống, hai đôi tay bị thiếu. Cậu chớp mắt, và lần đầu tiên, nước mắt rơi

“Cậu không khóc vì đã có tớ ở đây rồi”

Jaejoong bật khóc.

Những đêm dài lấp đầy bởi hình bóng em

Làm anh tan vỡ

Mùi hương của em phảng phất trong không khí

Những cảm xúc cứ mãi dồn nén lại, tình yêu ơi

Yunho nhắm mắt lại, cố thoát khỏi hình ảnh của hai đứa em và giọng ca chính của mình. Anh cũng lờ đi chiếc điện thoại đang rung lên báo cuộc gọi đến. Tắt TV, Yunho đi vào phòng Junsu. Mọi thứ vẫn y như cũ. Khép nhẹ cửa lại, Yunho bước qua phòng Jaejoong. Anh mở cửa ra

“Phải gõ cửa trước khi vào chứ, đồ ngốc?” “Cậu đang làm cái gì vậy?” “Đừng có nhảy lên giường” “Cậu đang làm gì, làm gì?” “Cậu rảnh rỗi quá nên qua quấy rầy tớ hả?” “Tớ mà phiền phức àh” “Uhm” “Vậy tớ đi gọi điện thoại cho bạn rủ đi chơi vậy” “Khoan” “Gì” “Cậu muốn chơi game không?” “Không” “Đừng ra ngoài mà” “Vì sao” “Chỉ biết là đừng đi được rồi”

Anh khép cửa lại, gục đầu vào tấm gỗ lạnh ngắt

Và mọi thứ sẽ không bao giờ kết thúc

Anh sẽ nắm chặt lấy tay em

Để chúng ta không bao giờ chia cắt

“Tớ cứ thắc mắc mãi ai bắt đầu trước tiên” “Bắt đầu cái gì?” “Màn chào hỏi chúng ta vẫn làm cùng nhau ấy” “Ahh, cái đó, tớ cũng không nhớ” “Có lẽ là cậu đấy Yunho-yah” “Thật á?” Yunho giơ hai tay lên “uhm, sao cũng được” Jaejoong nắm lấy tay anh, nhưng vì cả hai đều đang ngồi, mà chẳng ai muốn đứng lên, nên rốt cuộc họ cứ đan tay vào nhau như thế “Cái này có gì đó kì cục” Hướng ánh mắt về phía tay mình, Jaejoong nói khẽ. “Tớ chẳng thấy kì gì cả” Yunho lầm bầm. “Tớ có thể coi đây là một sự đảm bảo không?” “Gì cơ?” “Cậu sẽ luôn nắm lấy tay tớ ấy?”. Anh bật cười vì câu hỏi của cậu. “Có lẽ” Yunho nói đùa, anh biết bất kì khi nào, anh cũng sẽ nắm lấy bàn tay cậu. Cho dù cậu không giơ tay ra, anh cũng sẽ vươn tới nắm chặt lấy nó

Anh sẽ là cơn gió

Bao bọc lấy em trong vòng tay

Ngay bây giờ

Anh muốn bay tới thế giờ của em

Yunho gõ gõ cửa. “Jaejoongie, tớ vào được không?”. Chẳng có tiếng trả lời nào đáp lại câu hỏi của anh “Tớ đang vào đấy, đừng nói là tớ không hỏi trước nhé”. Xoay nhẹ nắm đấm cửa, anh đẩy cửa bước vào. “Nhìn phòng cậu xem, vậy mà cậu nói tớ không chịu dọn phòng” Yunho thở dài, nhặt mấy cái gối vương vãi trên sàn nhà bỏ lên giường “Cậu đã ngủ ở cái chỗ quái quỷ nào khi giường chất đầy quần áo thế này hả, làm ơn dọn dẹp đi chứ trời” Anh ngồi lên đống đồ trên giường “Tớ đang ngồi đè lên quần áo của cậu đấy, giờ thì cậu mặc gì đây, huh?”

Anh muốn gặp em đến phát điên

Anh nhớ em nhiều lắm

Chờ đợi em nơi đây

Xin đừng quên anh

“Jaejoongie, cậu biết gì không, cậu là tên ngốc chính hiệu đấy” Anh nằm dài ra giường, tự lẩm bẩm “Cậu quên không dạy tớ nấu đồ ăn, giờ tớ chẳng thể nào nuôi con quái vật háu ăn Minnie được” Yunho nhắm mắt lại “Còn gì nữa nhỉ, cậu còn kéo theo hai đứa em dễ thương của tớ. Cậu vẫn chăm sóc tụi nó chu đáo phải không, tớ cá là hai đứa phải lo cho cậu thì có” Anh mở mắt ra nhìn “Này, trả lời tớ đi chứ?”

Anh ở ngay đây thôi

Xin đừng quên anh

“Tớ sẽ chờ cậu, hãy sớm quay lại là cả 5 nhé, Jaejoongie” Anh ngồi dậy, bước ra ngoài, chợt dừng lại khi đến ngưỡng cửa “Và dĩ nhiên, tớ cũng yêu cậu”



trans by wind JJ

3 comments:

  1. cái này có đoạn viết liền đọc hơi khó hiểu
    fic sad quá
    đúng với bây giờ
    muốn khóc quá

    ReplyDelete
  2. "It is my choice, even if the whole world says you're wrong, even if a milion people saw you do something wrong, but if you tell me you did't do it, i'll believe you"
    Thanks Windjj thật nhìu...đôi khi niềm tin có thể bị lung lay, nhưng nếu dễ dàng vứt bỏ nó thì sẽ rất khó để có thể tự tha thứ cho bản thân...Giờ thì Air biết mình phải làm thế nào...^^

    ReplyDelete
  3. buon chet di dc

    ReplyDelete