Sunday 26 July 2009

[oneshot] tell your secrets to the rain



gift fic for spi, this is my reply to "brothers", love u

gift fic for my only yu-chan



Author: Andra

Title: tell your secrets to the rain

Translator: wind JJ

Rating: G

Genre: fluff, a bit of angst

Paring: Yunjae

Summary: Như thường lệ, em kể cho cơn mưa đang rơi kia những bí mật của mình. Anh đã khao khát biết nhường nào, được là một giọt mưa đậu trên thành cửa sổ, để có thể xoa dịu em, Jaejoongie, để có thể xóa đi những nỗi đau mà em đang chịu đựng, ước gì em biết điều đó, ước gì em biết…

Ask permission - Link


Tell your secrets to the rain


Ngày hôm nay trời lại mưa, và một phần trong tôi hạnh phúc vì điều đó…tôi sẽ có cơ hội để suy ngẫm về những thứ, mà thoạt nghe có vẻ thật lạ lùng. Với tôi, đây luôn là thời gian thích hợp nhất để sắp xếp lại mọi thứ, để thu gom hết dũng khí của mình…

***

Ngày hôm nay trời lại mưa, tôi lặng lẽ ngắm nhìn bóng em phản chiếu trên cửa sổ, em thích thời tiết này...hay ít nhất là một phần nào đó trong em.

Tôi luôn tự hỏi, em thường nghĩ gì, khi lặng người chăm chú nhìn từng hạt mưa rơi như thế.

Đôi khi tôi thấy em cặm cụi viết viết, vẽ vẽ gì đó…Tôi không biết nữa, em luôn xóa sạch những vệt hơi nước mờ mờ trước khi để bất kì ai nhìn thấy. Nhưng chắc chắn, đó phải là một điều đã dằn vặt em nhiều lắm, điều gì đó trong sâu thẳm tâm hồn em, một điều quan trọng, vì những hành động của em luôn lặp đi lặp lại, và khuôn mặt chứa đầy sự lo lắng, theo từng nét vạch trên tấm kính.



Như thường lệ, em kể cho cơn mưa đang rơi kia những bí mật của mình. Tôi đã khao khát biết nhường nào, được là một giọt mưa đậu trên thành cửa sổ, để có thể xoa dịu em, Jaejoongie, để có thể xóa đi những nỗi đau mà em đang chịu đựng, ước gì em biết điều đó, ước gì em biết…

***

Lần nào bạn cũng cảm thấy mình đã đến thật gần, lần nào bạn cũng có cảm giác mình đã sẵn sàng để nói ra điều đó, không đơn giản chỉ là thừa nhận, mà là ngỏ lời…nói với mưa sao dễ dàng đến thế…ước gì, ước gì anh ấy là một hạt mưa, để có thể đọc được những dòng này, để trả lời cho câu hỏi đang từng giây từng phút dày vò tâm hồn bạn “Anh ấy có đáp lại không? Anh ấy có cảm thấy như thế không?”

***

Có tiếng Yoochun gọi, khiến em vội vã đi tới. Tôi chưa một giây phút nào rời mắt khỏi em, rời mắt khỏi những hành động lặp đi lặp lại của em. Và lần này, em đã mắc một sai lầm nhỏ.



Bạn đứng dậy, chậm chạp bước vào phòng khách, bằng những cử động uyển chuyển của một con báo sành sỏi, dường như cơ thể bạn từ chối bước đi nhanh hơn. Từng chút từng chút một tiến lại gần bên cửa sổ, bạn nuốt nước miếng, hai bàn tay xoắn vào nhau, vặn vẹo…Dù bản thân mang cảm giác mình đang làm một điều sai trái, nhưng chẳng phải bạn cần phải biết những điều mình cần phải biết sao?

Em đã quên không xóa những gì mình viết trước khi bỏ đi

Bạn có thể đoán được một số từ, nhưng hơi sương đọng trên kính chỉ còn mờ mờ khiến bạn không đọc được những chữ còn lại. Bạn từ từ cúi người xuống, từng làn hơi nóng phả vào bề mặt kính lạnh lẽo, để lộ ra dòng chữ bị dấu kín…Cơ thể bạn chợt đông cứng trong giây lát…một điều bạn chưa từng chờ đợi, một điều không tệ chút nào, một khám phá tuyệt vời nhất của bạn…“Anh có yêu em không, Yunho? Anh có không?...

Bạn ngước lên nhìn nụ cười toe toét đang phản chiếu qua tấm kính, bản thân đã phải suy nghĩ biết bao lâu, đã phải lên biết bao những kế hoạch cụ thể cho điều này.Chúa ơi, bây giờ bạn chỉ muốn ngay lập tức trả lời người đó, như thể đó là một điều hiển nhiên, không cần những kế hoạch rắc rối, không cần phải đắn đo suy nghĩ, không cần phải cân nhắc đến hậu quả, không gì hết ngoài sự thật mà thôi.

***

Bạn vội vã chạy như bay vào phòng khách, tự trách mình sao có thể vụng về đến thế, sao lại quên không xóa mấy dòng chữ đó đi chứ? Nếu có ai đó nhìn thấy thì sao, nếu anh ấy nhìn thấy thì sao?

Phòng khách hoàn toàn vắng lặng làm bạn thở phào nhẹ nhõm, chỉ việc kiểm tra xem những vệt chữ mờ mờ đó còn nhìn thấy hay không, và xóa nó đi mà thôi.

Hơi thở nóng ấm lại một lần nữa phả lên mặt kính lạnh lẽo

Anh luôn yêu em!”

Bạn suýt chết ngất khi đọc nó, hai bàn tay bịt chặt lấy miệng, ánh mắt không rời khỏi dòng chữ đang từ từ biến mất, một cảm giác sợ hãi đột ngột xâm chiếm cơ thể đang run lên.

Hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo nhỏ của bạn, và một mái đầu dịu dàng tựa nhẹ lên vai. Bạn không thể cử động, không thể nói nên lời, anh ấy cũng lặng yên không nói, chỉ siết chặt thêm vòng tay ôm bạn.

“Yunho…tớ…



Có thật thế không?”

“Joongie, nó thật như vốn nó phải thế, sao em không nói với anh, Jae? Anh..”

“Vậy sao anh không nói với em Yunnie?”

Cả hai phá lên cười vì phản ứng của đối phương, và họ biết, đó là bắt đầu của một điều gì đó đặc biệt, với mỗi người, một điều gì đó có thể mang đến mọi thứ, hoặc cũng có thể là không gì cả, sẽ xây nên một điều mới mẻ, hoặc cũng có thể phá vỡ nó, có thể hàn gắn và cũng có thể phá hủy, một điều khiến bản thân trưởng thành hơn, nhưng chắc chắn là…nó đáng giá



trans by wind JJ



1 comment:

  1. Cảm ơn W vì Oneshot ấm áp này :). Em thích cách Jae ngồi 1 mình và viết lên những câu hỏi mà anh không thể hỏi "người ấy".

    Có lẽ nên cảm ơn cơn mưa...Hoặc cảm ơn tình yêu Yunho dành cho Jae nhiều không kém gì Joongie dành cho anh.

    Đôi khi may mắn mỉm cười, và ta tìm được câu trả lời dù ta chưa dám hỏi.


    Nhưng thực ra... nếu có đủ can đảm để hỏi trực tiếp 1 lần trong đời thì vẫn tốt hơn đúng không. Chẳng phải may mắn luôn luôn mỉm cười đâu, nhỡ chẳng còn cơ hội để nói ra điều ấy thì sao?


    …“Anh có yêu em không, Yunho? Anh có không?...”

    “Anh luôn yêu em!”


    Ấm áp T^T. Câu trả lời đơn giản và hoàn hảo cho cả hai.


    Cảm ơn lần nữa vì đã "đáp lễ" lại fic của em. Nhưng fic của em không có kí tự "s" đâu. Em thắc mắc là nếu em ko viết fic tặng W thì W sẽ chẳng tặng em fic này đâu phải ko?


    Chỉ là thắc mắc thôi, đừng để ý làm gì.


    Love u, 2.




    A`, "mãi mãi là mãi mãi", hãy thử tin vào điều đó nhé.



    2:22 AM

    ReplyDelete