Monday 30 March 2009

[oneshot] ashes and apples

Author: jasmine

Tittle: ashes and apple

Translator: wind JJ

Paring: YunJae

Length: short fic (part one)

Rated: PG-13

Genre: little angst

Link - Have permission



ashes & apples

(part one)



So for you, that place is here

Don’t be afraid, don’t hesitate anymore, because I’ll protect you.

TVXQ - Love in the ice





Lần đầu tiên Jaejoong trông thấy thằng bé, nó vẫn còn là một đứa trẻ tí xíu, với đôi mắt mở to và hai má phúng phính. Cậu đã yêu nó ngay lập tức, và lên những kế hoạch rất hoành tráng để trang trí phòng ngủ trẻ em với đồ chơi và sách vở. Junki thích thú nhìn đứa bé lẽo đẽo bám lấy Jaejoong, và cả cái cách Jaejoong làm ra vẻ cha mẹ, lóng ngóng chăm sóc nó, đôi mắt Jaejoong lấp lánh.


“nó thật dễ thương” Jaejoong thì thầm, vuốt ve đứa bé trên tay, khác hẳn vẻ ngoài lạnh lùng mà cậu luôn trưng ra “Oh, Junki, em giữ nóđược không?”


Junki nén cười nhìn Jaejoong càu nhàu phản đối khi đứa bé đưa tay nhéo má cậu “chắc chắn rồi” anh vui vẻ nói “ít nhất là cho tới khi đứa bé suy yếu”


Jaejoong ném cho Junki cái nhìn cảnh cáo, ôm đứa bé chặt hơn “đừng có nói thế trước mặt trẻ con hyung”


“em và anh đều biết điều đó không thể tránh được mà Jaejoong” Junki nhướn mày nhìn thằng nhóc hôn lên má Jaejoong, khiến cho cậu đỏ mặt cười thích thú


“tên cậu bé là gì?” Jaejoong hỏi



“Yunho” Junki đứng dậy, bỏ ra ngoài



“và Jaejoong-ah, anh khuyên em, đừng có quá gắn bó”



Với Jaejoong, những thiên thần tối cao luôn là người chứa đầy những hoài nghi, cậu ngay lập tức quên những gì Junki nói “Yunho-ah” Jaejoong ngân nga, cười rạng rỡ “ta là Jaejoong”



Yunho chớp mắt, gầm gừ khe khẽ làm Jaejoong la lên thích thú, ôm chặt cậu bé vào lòng



“cậu sẽ là người đồng hành với ta, rồi đôi cánh của cậu sẽ mọc sớm thôi, chúng ta có thể cùng nhau bay lượn trên bầu trời. Cậu muốn nói gì vậy?”



Đứa trẻ đưa mắt nhìn bối rối. Jaejoong phá lên cười và ôm ghì lấy cậu bé. Trên người cậu nhóc vẫn còn đọng lại mùi vị của tro tàn, nhưng cậu không quan tâm, bởi cậu đã yêu nó bằng cả trái tim mình



Thiên thần trắng đưa những linh hồn xứng đáng lên thiên đường, nắm chặt tay họ cho đến khi cánh cửa thiên đàng xuất hiện trước mắt, tươi sáng và huy hoàng. Thiên thần đen làm điều ngược lại, dẫn những linh hồn tội lỗi xuống địa ngục sâu thẳm, và để họ bị thiêu đốt mãi mãi. Trước Yunho cũng đã từng có một thiên thần đen đồng hành cùng Jaejoong. Những thiên thần trắng như Jaejoong được chọn lựa rất kĩ. Cái ngày khi cậu thức tỉnh, Heechul bế cậu trên tay nhăn nhó, câu đầu tiên anh nói lúc ấy là “hey, họ không cho tôi biết cậu lại đẹp thế”. Và theo số mệnh đã định sẵn, không bao lâu sau thì Heechul tan biến, chỉ còn lại một đống tro tàn, những chiếc lông vũ màu đen rơi lả tả, tan thành tro bụi



Đấng tối cao là người tạo ra những thiên thần, cũng là người tước đoạt sự sống của họ. Vào ngày ấy, khi Jaejoong ngồi thẫn thờ giữa đống tàn tro, những gì còn sót lại của Heechul, Junki đã nói với cậu “thiên thần trắng không bao giờ trưởng thành hay già đi” Anh giải thích “khi em tới với cuộc sống này như thế nào, em sẽ mãi mãi như thế, nhưng những thiên thần đen không tồn tại mãi – họ được sống, nhưng cuối cùng cũng phải chết” Anh ngừng lại một chút “Jaejoong-ah, đừng buồn như thế, Heechul đã phục vụ chúng ta rất tốt”


Hình ảnh Heechul biến mất mãi âm ỉ trong kí ức của Jaejoong. Đêm ấy nhìn Heechul rất thanh thản, khi cậu đưa tay quệt những giọt nước mắt trên má anh, những chiếc lông vũ bắt đầu rơi xuống, vai anh ấy trĩu nặng những linh hồn tội lỗi. Rất đẹp, nhưng cũng rất đau đớn




Khi còn ở cùng Heechul, với Jaejoong thời gian là một khái niệm lạ lùng. Vì lúc anh đón cậu về, anh đã là một người hoàn toàn trưởng thành, trong đôi mắt đã không còn sự ngây thơ nữa. Tuổi tác lại không ảnh hưởng đến Jaejoong, vẻ ngoài của cậu không bao giờ thay đổi, mãi mãi xinh đẹp như thế. Junki đã lấy màu đen của màn đêm dệt thành mái tóc mềm mại, màu đỏ của những quả táo để làm nên đôi môi hồng đào, điểm thêm màu đen huyền lên đôi mắt sâu thẳm như đại dương, cùng làn da trắng hồng như sứ, khuôn mặt cậu là cả một đặc ân của tạo hóa. Lần đầu tiên nhìn thấy Jaejoong, Junki đã lặp đi lặp lại với những thiên thần tối cao khác, thiên thần nhỏ đẹp đến mức làm anh nghẹt thở


Nhưng giờ đây, ở cạnh Yunho, thời gian là cả một vấn đề với Jaejoong. Cậu chưa bao giờ biết một đứa trẻ lại lớn nhanh đến thế. Thậm chí cậu đã hoảng sợ gọi Junki, vì chỉ sau một đêm, cánh của Yunho đã dài ra nhất nhiều, cả cơ thể cậu bé cũng lớn lên


“well” Junki vừa nói vừa nhìn Yunho, bây giờ đang được Jaejoong lúng túng giấu kín trên giường “gần đây có rất nhiều những linh hồn xấu xa”




Jaejoong luôn sắp xếp tham gia vào những cuộc tham quan của Yunho – theo cách gọi của Jaejoong - càng nhiều càng tốt. Lần đầu tiên Yunho cảm nhận được lời kêu gọi của một linh hồn, cậu mở to mắt ngước nhìn Jaejoong. Jaejoong gật đầu nắm lấy tay cậu “ta sẽ hướng dẫn cho cậu”


Tầm vóc nhỏ bé của Yunho không đủ mạnh để tống linh hồn đó qua cánh cửa địa ngục, nên Jaejoong đã phải dùng sức mạnh của mình hỗ trợ. Yunho hoàn toàn kiệt sức sau chuyến đi, bám chặt lấy Jaejoong và gục đầu lên vai cậu



Đôi cánh đen rũ xuống, hoàn toàn không còn sức sống, và những chiếc lông vũ gần như biến mất. Jaejoong chỉ biết đứng nhìn đôi cánh cụp lại sau lưng cậu bé


----------------------


“Jaejoong-ah”



Jaejoong buông quyển sách cậu đang đọc ngước nhìn lên, thấy Yunho đang đứng nép ở cửa. Lúc này cậu đã mang hình dáng của một đứa bé mười tuổi. Gác lại những lo lắng trong đầu, Jaejoong mỉm cười lúc lắc đầu “không ngủ được àh?”



Yunhu mắt nhắm mắt mở bước vào phòng “cậu nhóc thực sự rất đẹp trai” điều đó làm Jaejoong băn khoăn. Cậu phủ áo khoác của mình trùm lên người Yunho, cảm nhận mũi cậu bé dụi dụi vào ngực mình. Jaejoong cười khúc khích xoa xoa đầu cậu nhóc “có chuyện gì vậy?”



Yunho lắc đầu lẩm bẩm “người hyung có mùi như táo ấy, làm em ghen tị”


Dù cho họ có cố gắng thế nào, dù cho Jaejoong đã dùng đủ mọi loại nước thơm, mùi của tro tàn vẫn đọng lại trên da Yunho, như nhắc nhở cậu thuộc về địa ngục. Jaejoong nhéo má Yunho phản đối “ta thích mùi của cậu”


“hyung không có” Yunho mở mắt ra nhìn, nhưng trên môi cậu không kềm nổi nụ cười


“thiên thần không nói dối đâu”



Yunho cười lớn, họ cứ ngồi ôm nhau như thế mãi, cuốn sách Jaejoong đang đọc bị bỏ quên nằm chơ vơ trên bàn



“hyung” Yunho nói khẽ “hyung rất đẹp”


Thật ngạc nhiên, lời khen của một đứa trẻ lại làm Kim Jaejoong ngượng ngùng. Hai má ửng đỏ, cậu chớp mắt nhìn cậu nhóc ngồi trong lòng mình. Cậu đọc được trong mắt Yunho ánh nhìn vô cùng kiên định “cảm ơn về lời khen nhóc”


Nhưng Yunho không hề mỉm cười, cậu bé nhìn Jaejoong chăm chú. Biểu cảm này, hoàn toàn khác với cậu bé Yunho nhăn nhở tinh quái hàng ngày, khiến Jaejoong cảm thấy có gì đó gợn lên trong lòng cậu


“Ah” Jaejoong hắng giọng, hít một hơi dài, cố gắng làm dịu đi không khí kì lạ giữa hai người “muốn ngủ cùng ta tối nay không? Để ta đi lấy Bambi. Cậu không ngủ thiếu nó được mà”



“không” Yunho kéo Jaejoong lại “ở đây đi”



“nhưng còn Bambi - ”



Trên môi Yunho vẽ lên một nụ cười thật kỳ lạ, làm trái tim Jaejoong lỡ một nhịp “ah – được rồi” cậu lầm bầm “được rồi, đi ngủ nào”



“ngủ ngon, Jaejoong – ah”


Jaejoong ngắm nhìn đôi mắt Yunho đang khép lại dần, hơi thở của cậu bé đều đều, trên khuôn mặt ấy đã mất dần những nét thơ ngây. Cậu đặt một nụ hôn lên trán Yunho “đừng lớn nhanh quá, Yunho ah”


Yunho khẽ cau mày, nhưng cậu không nói gì cả




Đêm hôm ấy, Yunho cảm nhận được một thứ cảm xúc nhộn nhạo, buộc cậu phải thức dậy và tập trung chú ý. Jaejoong giật mình tỉnh dậy khi thấy Yunho rời khỏi giường “Yunho?”



“em phải đi”



“chờ một lát, ta sẽ đi với cậu” Jaejoong ngồi dậy, nhưng Yunho đã lập tức đẩy cậu nằm xuống



“Jaejoong-ah, hyung không cần đi cùng em nữa đâu”



Jaejoong chớp mắt bối rối. “thậm chí hyung ấy nhăn nhó cũng thật dễ thương” Yunho nghĩ thầm.



“nhưng ta muốn” Jaejoong phản đối “nếu cậu không kiểm soát được mọi việc thì sao?”



“em có thể” Yunho cảm nhận được sức mạnh từ đôi cánh của cậu đang lớn dần lên, dù cho Jaejoong cứ luôn không công nhận điều đó, nhưng cánh của họ đã gần bằng nhau rồi, mặc dù Yunho vẫn trong vóc dáng cậu bé 10 tuổi. “Sẽ không lâu nữa đâu” Yunho thầm nghĩ “chỉ là vấn đề thời gian thôi, em sẽ bắt kịp hyung”


“Đừng lo mà, nếu em cần giúp đỡ, em sẽ gọi Junki”


Jaejoong cắn môi trầm ngâm “ta nghĩ ta đã nói cậu đừng lớn lên?” Yunho cảm nhận được trong giọng nói ấy một nỗi sợ mơ hồ


“nhưng em muốn trưởng thành thật nhanh”


Yunho sải cánh bay đi, để lại một Jaejoong vô cùng bối rối với thái độ của cậu. Trong màn đêm lạnh giá, tất cả những gì Yunho nhìn thấy là nụ cười của Jaejoong, thứ cậu yêu nhất trên đời




Linh hồn đó gào lên giận dữ khi nhìn thấy Yunho xuất hiện, đôi cánh giương lên mạnh mẽ, khiến cho linh hồn tội lỗi phải khụy xuống “đi thôi, nhanh lên”


“không!” người đàn ông rít lên phản đối, làm không khí xung quanh rung động “tránh xa ta ra, ác quỷ”


Cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta phải rùng mình. Máu văng khắp nơi, xác người phụ nữ bị giết nằm vất vưởng trên nền đất, rách tơi tả, bên cạnh là xác của linh hồn tội lỗi sau khi giết người đã tự tử theo. Đây không phải lần đầu tiên Yunho thấy những cảnh này, cậu đã quá vững vàng trước những thứ như thế


“dù ngươi có muốn hay không thì cũng phải đi”


“ta sẽ không để ngươi đưa ta đi đâu hết, thằng nhóc”



Yunho cười khẩy “sau khi đưa ngươi đi, ta sẽ không còn là một thằng nhóc nữa”



Tiếng thét lên đau đớn của người đàn ông bị thiêu trong lửa của địa ngục vang vọng tới tai Yunho.



Cậu cảm nhận được cơ thể của mình đang thay đổi, theo từng bước chân của cậu



Ta phải trưởng thành, vì Jaejoong



-------------



Vài ngày sau, khi Jaejoong bước vào phòng, cậu thấy Yunho đang đau đớn gục dưới nền đất lạnh



“Yunho” Jaejoong chạy vội tới, giữ chặt lấy cậu. Hình ảnh cái chết của Heechul chợt lóe lên, trên gương mặt thiên thần xuất hiện một nét bi thương – Một lát sau vẻ mặt Yunho trở lại bình thường, giờ đây trước mắt cậu là một Yunho đang ở lứa tuổi trưởng thành


Jaejoong chăm chú nhìn người trước mặt mình, cậu cảm thấy choáng váng trong khi Yunho đứng dậy, làm quen với cơ thể mới của mình. Những ngón tay Jaejoong lướt trên khuôn mặt anh, những cảm xúc buồn bã và bị mê hoặc lẫn lộn trong cậu


“tôi sẽ xin Junki hyung không giao cho cậu quá nhiều việc nữa” cậu thở dài, kéo Yunho lại trong vòng tay cậu “ngừng trưởng thành đi, Yunho àh”



“nhưng tôi muốn”



“Yunho ah, làm ơn đi mà” Mùi của tro tàn. Jaejoong hít lấy mùi hương trên người anh, cậu chăm chú nhìn anh “làm ơn đi”



Đôi mắt của Yunho đã không còn lấp lánh ánh nhìn ngây thơ mà Jaejoong trân trọng, thay vào đó là ánh mắt rất mạnh mẽ. Ở anh không còn nét trẻ con nữa, mà là sự liều lĩnh. Có một điều mà Jaejoong chắc chắn, Yunho đã trở thành cả thế giới đối với cậu


“tôi sẽ không bỏ cậu đâu” Yunho cười khẽ “nếu đấy là điều cậu lo sợ”



Jaejoong cứ đứng nguyên như thế, không hề đáp lại, chỉ đơn giản đứng đó nhìn Yunho, những ngón tay cậu bấu chặt vào áo anh



----------------------



“thiên đường như thế nào?” Yunho hỏi sau đó vài tuần, anh đang đứng dựa người vào thành bếp, nhìn Jaejoong chuẩn bị bữa trưa



Jaejoong ngẩng đầu lên cười “nếu cậu thích, tôi sẽ đưa cậu tới”



Yunho nhăn nhó “Junki hyung nói thiên thần đen không được phép vào đó”



“uhm, không. Nhưng cậu có thể đứng ngoài nhìn mà” khuôn mặt toe toét của Jaejoong thật dễ thương, dường như nó sáng lên khi nói về đề tài này “đó là một nơi cực kỳ thú vị” cậu nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, hồi tưởng lại hình ảnh của thiên đường “cậu sẽ nghe thấy hàng ngàn thiên thần đang ca hát, mỗi người trong số họ đều rất đẹp” cậu mở mắt ra nhìn, môi vẽ lên một nụ cười “cậu sẽ thích nó, Yunho ah”



“tôi cá họ đều đẹp, giống cậu” Yunho tỏ vẻ nghĩ ngợi, che dấu sự thích thú của mình khi nhìn biểu cảm mơ màng của Jaejoong


“có lẽ” Jaejoong nói đùa “họ nhìn giống Junki”


Cả hai rùng mình, trước khi phá lên cười. Junki thực sự rất đẹp, cả hai đều biết điều đó – nhưng cái ý tưởng về cả ngàn Junki đứng hát trong đội hợp xướng của thiên thần thì thực sự là một điều đáng sợ


“tôi muốn thấy cánh của cậu” Yunho nói sau vài phút im lặng, đôi mắt nhìn chăm chú lưng Jaejoong



“hmm, vì sao?” cậu có vẻ không để tâm đến câu chuyện, bởi còn đang mải băn khoăn món trứng tráng nên cho nấm hay cho thịt, sau một hồi đắn đo, cậu quyết định ném cả hai thứ vào



“thôi nào, Jaejoong-ah…” Yunho luôn biết cách dùng cái giọng nài nỉ đó để thu hút sự chú ý của Jaejoong. Thiên thần nhỏ sưng sỉa mặt mày



“Yunho-ah, cái giọng đó chẳng hợp với cậu nữa, biết không hả. Cậu chả còn tí xíu bé bỏng dễ thương như hồi cuối tháng trước”



Câu nói đó làm Yunho phá lên cười, khiến Jaejoong nhìn anh cáu kỉnh, nhưng không dấu được nét cười trên môi. Yunho trưởng thành quá, quá nhanh – đến nỗi không thể nói thành lời. Và trong mắt Jaejoong lúc này, anh thật sự…tuyệt đẹp. Ở Yunho không có nét thanh mảnh như thiên thần trắng, mà là nét quyến rũ mạnh mẽ và nam tính. Đôi vai rộng, khuôn mặt sắc cạnh nhưng vẫn có những đường nét trẻ con, làm cho anh càng rực rỡ. Thêm vào đó là làn da lúc nào cũng rám nắng, dù trong mùa đông lạnh lẽo. Tựa cằm vào vai cậu, Yunho cố nín cười “…cậu đã “chết” tôi rồi hả”


“cái gì – không!” Khuôn mặt đỏ bừng, cậu lúng túng, vô tình chạm ngón tay vào cái chảo nóng. Jaejoong khẽ kêu lên vì đau, rồi quay ngoắt lại nhìn Yunho “tôi không có” cậu cãi


“vậy sao trứng bị cháy?”



Jaejoong rít lên giận dữ, tắt vội bếp đi và bảo Yunho biến khỏi tầm mắt cậu, làm Yunho gập bụng lại vì cười. Anh đứng nhìn cậu tiếc rẻ món trứng hỏng



“Jaejoong –ah” Anh nói với giọng nghiêm túc “cho tôi xem cánh của cậu”


Jaejoong giật mình. Giọng nói của Yunho có gì đó vô cùng kiên quyết, cậu ngước nhìn biểu hiện kì lạ của anh


Yunho đang đứng rất gần cậu, quá gần


“làm ơn đi” Ánh mắt Yunho lúc này làm Jaejoong nhớ lại có lần khi họ chuẩn bị đi ngủ, Yunho đã nói cậu rất đẹp, cũng bằng ánh mắt ấy. Không hiểu sao nhớ tới điều đó lại làm Jaejoong thấy ấm áp. Cậu chớp chớp mắt


“ở đây…không đủ chỗ…cho cánh của tôi”


Yunho đứng lùi lại



Jaejoong không hay phải ra ngoài nhiều, điều đó làm cậu lo lắng, vì như vậy nghĩa là càng ngày càng ít linh hồn được lên thiên đường, cũng có nghĩa là cánh cậu không lớn lắm. Đôi cánh trắng xuất hiện sau lưng cậu, sải rộng duyên dáng. Yunho cứ đứng đó nhìn, không dấu nổi nụ cười trên môi



“đây” Jaejoong nói, đột nhiên cảm thấy môi mình khô một cách kì lạ “cậu…vẫn nợ tôi vì làm hỏng món trứng của tôi”



Yunho tiến lại gần, những ngón tay vuốt nhẹ những chiếc lông vũ mềm mại. Jaejoong nghiên đầu nhìn đôi cánh của Yunho đang sải rộng đầy kiêu hãnh, cái hình ảnh mờ ảo của đám tro tàn lại dấy lên trong cậu “Yunho, nó…” Jaejoong rướn người lên chạm vào những chiếc lông vũ của anh, nó không mềm mại, nhưng lại cực kì đẹp khi đi cùng với Yunho “cậu không nói cho tôi ~”



Đôi cánh đen hơi cụp lại về phía trước, chạm vào đôi cánh trắng sau lưng cậu, bao bọc hai người ở giữa. Đột nhiên tất cả mọi thứ trước mắt Jaejoong đều biến mất, ngoại trừ Yunho. Hình ảnh của đống tro tàn và sự quyến rũ của những trái táo cùng lúc lấp đầy tâm trí cậu. Là mùi hương của họ


Cái cảm giác khi đứng gần Yunho. Sao lại thế nhỉ, Jaejoong thầm nghĩ khi nhắm mắt lại, cảm giác dễ chịu như khi đứng cùng với hàng ngàn thiên thần ở thiên đường


“cậu bị tôi quyến rũ” giọng Yunho rất nhỏ, nhưng nụ cười dấu trong đôi mắt màu tối ấy không qua được cái trừng mắt của Jaejoong


“không có”


Những đôi cánh lại cụp vào thêm một chút, lần này giống như một cái ôm “tôi sẽ hôn cậu” Yunho lẩm bẩm, trong nụ cười dường như có cả sự ngại ngùng “nếu cậu không chịu thừa nhận”


Có chút gì lạ lùng, khi đứng đây với Yunho thế này. Yunho, người mà vài tháng trước còn là cậu bé dễ thương rạng rỡ và hiếu động của Jaejoong. Cậu ngước nhìn anh – Yunho tinh quái và khó lường – lần đầu tiên kể từ lúc nhận Yunho về, Jaejoong không hiểu được tình cảm của mình



“cậu không thể làm thế” cuối cùng Jaejoong cũng lên tiếng. Vì cậu hiểu, không chút nghi ngờ, rằng một nụ hôn - thậm chí suy nghĩ về nó thôi - là một điều cấm kị với thế giới của cậu, dù Yunho chỉ có ý đùa cợt chăng nữa


Yunho cười với vẻ…đầy ham muốn “vì thế nên cậu phải thừa nhận đi” Giọng nói của anh trở nên thật nhẹ, nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt thì không hề thay đổi


Đôi cánh đen mơn trớn từng chiếc lông vũ trên đôi cánh trắng. Sự va chạm thân mật này vừa gần gũi vừa lạ lùng, họ đã luôn chạm vào nhau như thế, mỗi khi những ngón tay của anh vuốt má cậu, hay khi cậu lùa những ngón tay vào mái tóc rối bù của anh, nhưng lần này, dường như máu tích tụ lại hết trên đôi má cậu, chưa bao giờ cậu thấy ngại ngùng như thế “tôi…tôi bị cậu thu hút” cuối cùng cậu cũng chịu nói, còn không dám nhìn vào mắt anh “nhưng cậu vẫn phải có trách nhiệm với mấy cái trứng”


Yunho khúc khích cười “chơi đẹp” và anh bước lùi lại, đôi cánh bây giờ hòa lẫn cả mùi tro và mùi táo. Cậu có chút tiếc nuối khi cảm giác ấm áp không còn, nhưng khi đôi mắt Jaejoong ngước nhìn lên chạm phải Yunho, câu nói của Junki cách đây vài tháng chợt vang lên trong đầu cậu


Hyung khuyên em đừng quá gắn bó



---------------------------



Có một chuyện kể rằng, một thiên thần chỉ khóc khi đánh mất đi đôi cánh của mình, từng chiếc, từng chiếc lông vũ một, cho đến khi nó chỉ còn là những hạt bụi lơ lửng dưới ánh nắng mặt trời.


Jaejoong đang nằm dài trên sàn, nheo mắt nhìn những tia nắng chiếu vào mặt, Junki ngồi bên cạnh cậu, nhắm mắt tận hưởng không khí dễ chịu như thiên đường “cậu ta đã là một người trưởng thành rồi, phải không?” Anh đột ngột lên tiếng


“làm ơn đừng giao cho cậu ấy quá nhiều việc” Jaejoong lặng lẽ nói, chăm chú nhìn cái sàn gỗ, Heechul đã nằm đó khi hyung ấy tan biến


“có quá nhiều tội lỗi” trong giọng nói của Junki có gì đó rất dịu dàng


“hãy tạo ra nhiều thiên thần hơn”

“em biết những thiên thần đen sẽ thay thế nhau mà Jaejoong, đó là lí do tại sao họ chết”

Jaejoong hiểu, những thiên thần có nhiệm vụ truyền đạt ý của Chúa trời, đưa người đến với những con chiên ngoan đạo. Nhưng khoảnh khắc nhìn vào những hạt bụi đang lơ lửng dưới ánh nắng, Jaejoong không cảm thấy gì hết ngoài sự trống rỗng, đau đớn, và Yunho

“em phải tuân theo ý Người” Junki lẩm bẩm “đấy là nhiệm vụ của em”

“em không muốn cậu ấy chết” Jaejoong quay sang nhìn anh, đôi mắt chứa đầy sự hoảng loạn “Junki, em không muốn cậu ấy chết”


Junki quỳ xuống bên cạnh thiên thần nhỏ anh yêu quý, đôi cánh anh tỏa sáng trong không gian mờ ảo “còn các hyung không muốn mất em, Jaejoong-ah” anh nói khẽ “em hãy lắng nghe bản thân mình”


Jaejoong đã làm thế, vì vậy cậu mới thốt lên điều đó


“em có thể làm gì cho cậu ấy, Junki?” Cậu ghét sự tuyệt vọng trong giọng nói của mình, cái hi vọng ngu ngốc rằng sẽ có một con đường cho cậu. Junki khẽ cười, nụ cười rất đẹp, và lạnh lùng, nụ cười khiến Jaejoong đau đớn



“cậu ta sẽ chết, và em có thể cho cậu ta một ân huệ, đấy là chấp nhận nó”


------------------------


Những gì còn sót lại của linh hồn xấu xa vô cùng nặng nề, chứa đầy tội lỗi độc ác và sự đau đớn dày vò. Chúng đè nặng lên đôi vai Yunho, khiến anh oằn mình trong đau đớn. Đó là lý do tại sao thiên thần đen trưởng thành, để có thể chịu được sức nặng đó.


Giờ đây Yunho đã hoàn toàn trở thành một người trưởng thành, cao lớn và quyến rũ, đồng thời cũng thường xuyên bị gọi hơn. Cùng với mỗi linh hồn bị thiêu cháy, dường như Yunho cũng đánh mất dần phần thuần khiết trong bản thân mình. Thời gian đang bị rút ngắn…



“tôi sẽ đưa cậu tới thiên đường” một buổi sáng nọ Jaejoong gào lên như thế, xông thẳng vào phòng Yunho, kéo anh chàng đang mệt lử trên giường dậy


“gì???” Yunho lầm bầm, cố níu kéo giấc ngủ của mình. Nhưng Jaejoong là một kẻ ương bướng, nên cuối cùng, cả hai kết thúc ở đây: trước cửa khu vui chơi. Ngập tràn những âm thanh và màu sắc, âm thanh phấn khích từ chỗ vòng quay hòa cùng tiếng chuông từ chỗ trò chơi ngựa gỗ, cả tiếng những đứa trẻ cười thích thú cầm những que kẹo bông. Yunho nhướn mày hỏi Jaejoong “thế dàn đồng ca của thiên thần đâu?”



Cậu cười khúc khích “chơi đu quay thú vị hơn nhiều, tin tôi đi”


Yunho thực sự tin vào điều đó, khi thấy Jaejoong la hét ầm ỹ lúc cả hai chơi đu quay, đầu tiên là cùng nhau cưỡi trên những con ngựa thần, rồi nhét chung trong một các cốc nhỏ xíu. Cứ quay tròn, quay tròn, cho đến khi đầu của Yunho cũng quay theo, vì trò chơi, hay vì nhìn Jaejoong??? Thậm chí Jaejoong còn đi mua kẹo bông cho hai người, và đưa cái màu hồng cho Yunho, sau đó lôi anh đi chụp hình. Mấy cái hình vui nhộn đến nỗi Jaejoong không ngăn được sự phấn khích khi nhìn thấy chúng chui ra, và đưa cho Yunho một cái.



Anh lắc đầu “cậu nên giữ chúng”, làm Jaejoong bối rối “tại sao? Cậu không thích àh?”


Yunho đã định phản đối, nhưng nhìn ánh mắt của Jaejoong đành ngoan ngoãn cầm lấy. “đáng để mình làm thế” anh thầm nghĩ khi thấy Jaejoong cười toe toét, có gì đó rất ấm áp trong trái tim anh


Họ đang cùng nhau ngồi trên đu quay thần tiên, trầm trồ trước vẻ đẹp của những ánh đèn đêm. Yunho nhận ra một điều, lần này anh không còn là đứa bé níu lấy tay áo của Jaejoong nữa, mà theo một cách khác. Jaejoong cười thích thú


“không còn là cậu bé của tôi nữa rồi” cậu nói kèm theo cái thở dài cả kilomet


“tôi chưa bao giờ muốn làm cậu bé của cậu” Yunho đáp trả ngay lập tức, khiến Jaejoong nhìn anh đầy ngạc nhiên


“tôi đã luôn muốn được trưởng thành” anh nói tiếp, những ngón tay của anh nắm lấy cổ tay cậu “để tôi có thể nắm tay cậu, như cách cậu làm với tôi…vậy rất dễ chịu, không phải sao?”



Vai Jaejoong rung lên từng hồi, hai tay bịt chặt lấy miệng…



“có gì vui mà cậu cười hoài” giọng Yunho đầy đe dọa, gần như là xấu hổ vì phản ứng của cậu



Cuối cùng Jaejoong cũng lấy lại được bình tĩnh, sự yêu thương ngập tràn trong đôi mắt cậu làm Yunho gần như ngạt thở



Chúa ơi, con sẽ làm bất kì điều gì cho người, xin hãy cứu cậu ấy



Con yêu cậu ấy



---------------------------



Jaejoong đã nhận ra ngay lập tức, cái khoảng khắc mọi việc đến giới hạn của nó. Yunho đang ngồi trên giường ngủ, ánh mắt nhìn xa xăm “Yunho” cậu lẩm bẩm, cố nén sự sợ hãi của mình lại, đưa tay ra chạm vào người anh. Đó là một đêm giá buốt, nhưng Yunho thậm chí còn không mặc áo. Không hiểu tại sao, những đường nét trên môi anh làm tim cậu như ngừng đập “Yunho”


Yunho kéo cậu lại gần, mũi của họ khẽ chạm vào nhau. Jaejoong có thể cảm nhận được hơi thở dịu dàng của anh chạm vào môi mình, những ngón tay lướt nhẹ trên cổ, và dừng lại trên môi cậu.


Jaejoong mở mắt ra nhìn, đôi mắt anh đang chăm chú nhìn cậu



Đôi mắt đầy nước



“không” Jaejoong thét lên, hai tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt trên má anh “Yunho-ah, ở lại với em”



Cái bóng đôi cánh của Yunho phủ lên họ, và Jaejoong nhìn thấy, những chiếc lông vũ đang rụng dần, nhẹ nhàng đáp xuống sàn nhà “không” Cậu lặp đi lặp lại chỉ một từ duy nhất, đưa tay bắt lấy những chiếc lông vũ, nhưng chúng nát vụn ngay khi bàn tay cậu chạm vào “Yunho-ah” Jaejoong ôm Yunho thật chặt



Đôi môi anh lướt nhẹ trên cằm cậu, đôi bàn tay mạnh mẽ ôm lấy cậu “tôi sẽ đưa cậu tới thiên đường” anh thì thầm với một nụ cười rạng rỡ, cho dù nước mắt vẫn đang chảy dày trên má


Đôi môi họ chạm vào nhau, cùng với đôi mắt khép dần và những ngón tay đan vào nhau thật chặt. Yunho có vị như những trái táo cậu ấy hái vào mỗi sáng, Jaejoong thầm nghĩ, những tiếng nấc nghẹn ngào bị chặt lại trong cổ họng, lần đầu tiên cậu cảm nhận được những cảm xúc vô cùng mãnh liệt, giống như một luồng điện chạy trong cơ thể. Nụ hôn nồng nàn. Lưỡi Yunho quấn lấy lưỡi cậu, hơi thở ấm áp của hai người hòa làm một “anh yêu em” Nụ hôn của Yunho phủ khắp gương mặt cậu, di chuyển dần xuống ngực. “anh yêu em từ giây phút đầu tiên gặp em” Nước mắt thấm đẫm bàn tay cậu khi Jaejoong dùng hai bàn tay áp lên mặt anh



“đừng đi, Yunho-ah” giọng Jaejoong van vỉ, dù cậu biết là không thể được



Đôi cánh của Yunho chỉ còn lại một phần nhỏ, những chiếc lông vũ đen rụng lả tả xung quanh họ, nằm vương vãi trên sàn gỗ, đầy mê hoặc “Jaejoong, em có yêu anh không?” Đó là lần đầu tiên, cũng là lần suy nhất Jaejoong cảm nhận được sự bi thương trong giọng nói của anh. Cậu mỉm cười, khi trái tim mình đang vỡ tan thành từng mảnh



“ngốc à, anh còn không biết sao? Em luôn luôn yêu anh” từ cái khoảnh khắc Yunho còn là cậu bé nằm trong tay cậu, Jaejoong đã biết sẽ không bao giờ muốn để anh ra đi


Anh cười hạnh phúc



Yunho biến mất, chỉ còn lại đống tro tàn lẫn với những chiếc lông vũ trên sàn nhà. Jaejoong không thể thở được, những ngón tay vẫn nắm chặt những gì còn sót lại của anh “Yunho –” tiếng cậu vỡ òa “Yunho –”



“tro tàn cuối cùng vẫn là tro tàn” một tiếng nói khẽ vang lên khiến Jaejoong quay lại, Junki đang đứng đó, với những biểu cảm trống rỗng, hệt như lần HeeChul ra đi. Cậu run rẩy đứng lên, loạng choạng chực ngã vì nỗi đau quá lớn


“đưa anh ấy trở lại đi!” cậu thét lên, ôm ngực thở hổn hển, bởi Yunho là lý do duy nhất khiến cậu thở được. Nắm chặt vạt áo của Junki, Jaejoong gào lên bằng tất cả sức lực của mình “Junki – đưa anh ấy trở lại đi! Em không thể - không có anh ấy –”


“đừng khóc” giọng Junki đều đều, để mặc cho cậu cứ lay anh mãi “Jaejoong – ah. Em phải tiếp tục – đừng khóc – oh, Jaejoong..”



Những chiếc lông vũ màu trắng đang dần rũ xuống. Jaejoong gục xuống nền nhà, nước mắt chảy tràn trên tay, những giọt nước mắt của Yunho cũng từng ướt đẫm tay cậu. Cậu không hiểu mình khóc vì điều gì, chỉ là không thể nào ngừng lại được – cậu cứ nấc lên không kiểm soát nổi, cậu ngước nhìn Junki, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra “làm ơn đi, Junki – ah” Nước mắt cậu cứ rơi mãi, cùng với những chiếc lông vũ trắng, giống như tuyết trắng hòa lẫn với biển đen, những chiếc lông vũ của Yunho “em yêu anh ấy, em yêu Yunho”


Junki quỳ xuống, nâng khuôn mặt đứa em cậu yêu quý lên, trong đôi mắt ấy chỉ chứa toàn nỗi đau


“em ngốc lắm, biết không?” anh lặng lẽ nói “thiên đường sẽ ra sao nếu không có em”


Câu nói ấy làm cậu nhoẻn miệng cười dù gương mặt đẫm đìa nước mặt, càng làm nổi bật vẻ đẹp của cậu trong đêm “Yunho đã cho em thấy thiên đường” giọng cậu khẽ run lên “đó không phải thiên đường hyung biết đâu”



Và chiếc lông vũ cuối cùng rơi xuống sàn nhà


Cát bụi lại trở về với cát bụi


---------------------



Cậu khẽ cựa mình, ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu xuống mặt cậu, khiến cậu trong một khoảng khắc, quên mất mình đang ở đâu. Và khi mọi thứ trở lại, cái tên của Yunho bật ra trên môi cậu, Một cảm giác mất mát, như thể cậu mất đi một bộ phận trên cơ thể mình –



Đôi cánh của cậu


Chợt một âm thanh khe khẽ đập vào tai cậu, làm cậu hoàn toàn bất động. Và rồi cậu lao thẳng ra ngoài, trên đôi chân trần của mình, cho tới khi nhìn thấy một cậu bé con nằm giữa đám lông vũ màu đen



Yunho



Khuôn mặt cậu giống như bị giằng xé bởi hàng ngàn cảm xúc, khi đưa tay bế đứa bé đang cười lên, ôm lấy nó thật chặt trong vòng tay mình, và đặt lên trán nó một nụ hôn. Cậu nhóc nhìn Jaejoong tò mò, giơ một ngón tay lên nghịch nghịch



Mắt cậu ngập tràn nước


“Yunho – ah” Jaejoong thì thầm, nụ cười lẫn với những tiếng nấc nghẹn trong cổ họng “tôi là Jaejoong”




- trans by wind JJ -

A story of Jasmine

2 comments:

  1. Mình thích câu chuyện này lắm ... phải nói là rất thích [ điện thoại mình vẫn còn save bản tiếng anh đấy .. khà khà ] . Nó là 1 trong 2 fic YunJae về thiên thần mà mình thích.

    Fic này , mình thích nhất đoạn JJ và YH trong bếp ấy..Với mình lúc đó là romantic nhất ...hìhì

    Cám ơn vì đã dịch nhá .

    ReplyDelete
  2. bạn có thể cho mình repost lại bản trans của fic này lên blog của mình được không?
    lần đầu đọc fic này thì mình đã thích nó rồi ^^
    hi vọng bạn đồng ý

    ReplyDelete