Saturday 3 September 2011

[longfic] everything happen for a reason chapter 5


*tung hoa* cuối cùng cũng xong 5 chap đầu vật vã, từ chap sau, fic sẽ bước sang một giai đoạn mới :">

Chapter 5

Mọi người tập trung lại phòng của Yunho, lo lắng nhìn cơ thể yếu ớt của Soon Mi đang thiêm thiếp ngủ trên giường. Bác sĩ mới tiêm cho cô một liều thuốc an thần có tác dụng kéo dài. Ngày hôm nay đã quá đủ cho những cảm xúc bùng phát, bệnh nhân cần giữ bình tĩnh để nhận kết quả xét nghiệm cuối cùng vào chiều mai


Tay Yunho vẫn giữ chặt bàn tay lạnh ngắt của Soon Mi nhưng tâm trí anh lại đang đặt ở nơi khác. Những lời Soon Mi nói trước khi ngất xỉu nhắc nhở anh về một chuyện trong quá khứ, một chuyện mà anh chẳng bao giờ nghĩ nó sẽ định đoạt tương lai của chàng trai anh yêu

“Yunho…” Ba Soon Mi lên tiếng hỏi “Con bé nói về lời hứa là sao. Con có nhớ chuyện đó không?”

Bây giờ thì không còn đường lui nữa rồi, nói cho cùng đó cũng là lỗi của anh “Dạ”

“Trước hôm mọi người chuyển tới Busan một ngày, hôm đó Soon Mi cùng chơi với JiHye trong nhà kính thì con đi học về. Một lát sau thì Jihye chạy đi tìm umma con để xin phép qua ngủ với Soon Mi buổi tối” Anh cố gắng nhớ lại mọi chuyện

“Con hỏi Soon Mi mai mấy giờ đi thì đột nhiên cô ấy ngồi thụp xuống khóc. Con không biết tại sao, con đoán là vì cô ấy không muốn xa Jihye, nhưng Soom Mi lại nói cô ấy không muốn chuyển nhà là vì con. Cô ấy sợ lúc ốm sẽ không còn oppa của cô ấy ở bên chăm sóc nữa. Lúc đó con hứa với SoonMi con sẽ mãi là oppa của Soon Mi cho dù có chuyện gì chăng nữa. Trừ phi việc học quá bận còn không con sẽ liên lạc với cô ấy hàng ngày. Nhưng SoonMi nói như thế cũng vẫn ko đủ, nếu con có bạn gái thì con sẽ quên cô ấy, con sẽ quên mình còn có một cô em gái nhỏ Soon Mi nữa…”

“Sau đó thì sao?”

“Cô ấy hỏi con tương lai con vẫn là của cô ấy được không? Và con đã đồng ý. Con còn nói Soon Mi đừng lo lắng gì cả mà phải luôn khỏe mạnh, oppa sẽ luôn ở bên cạnh Soon Mi mãi mãi, con đã hứa như thế” Đến lúc này thì anh không còn giữ cho bản thân mình đứng vững được nữa

“Khi ấy con chỉ mới 15 tuổi còn Soon Mi 12, con không ngờ cô ấy vẫn nhớ chuyện đó. Con thực sự không ngờ, con chỉ nghĩ nói như thế cho cô ấy yên tâm thôi. Mỗi khi umma gọi cho mọi người cô ấy cũng chỉ nói chào con chứ không nói thêm gì cả…con vẫn cho rằng cô ấy chỉ coi con là anh trai thôi. Trong khi cô ấy thì vẫn tin vào tương lai mà con đã hứa” Yunho bắt đầu không giữ được bình tĩnh “Umma, con phải làm gì bây giờ? Cho dù con đã hứa với cô ấy, nhưng còn Jaejoong thì sao? Umma biết con là tất cả của cậu ấy mà…chúng ta là gia đình duy nhất của cậu ấy” Và anh bật khóc, trái tim tan vỡ vì sự ngu ngốc khi còn nhỏ

Không ai nói bất kì điều gì vì họ đều hiểu. Nhưng những gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Yunho là người duy nhất có thể làm gì đó bây giờ, để mọi chuyện không càng lúc càng phức tạp thêm nữa

“Rửa mặt rồi xuống dưới đi. Con để thằng bé một mình chờ lâu lắm rồi. Ba mẹ sẽ ở bên cạnh nếu con cần” Ba Yunho ôm anh thật chặt trước khi đẩy con mình vào toilet. Đã đến lúc rồi

---

Một khi bắt đầu lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra, bạn sẽ chẳng thể ngăn cản được sự sợ hãi càng lúc càng dâng lên trong lòng. Nhưng thật kì lạ là đến lúc bạn thực sự phải đối mặt, bạn lại có cảm giác thở phào. Tự nhiên không còn bất kì sự sợ hãi nào nữa cả, chỉ là đơn giản chấp nhận nó và tiếp tục mà thôi

Đó chính xác là những gì Jaejoong đang trải qua. Đầu óc cậu quay cuồng với hàng loạt sự kiện vừa diễn ra, từ lúc Soon Mi lao vào cậu khóc nức nở cho đến khi cậu bị bỏ lại một mình trong căn phòng mà đã từng mang lại cho cậu rất nhiều niềm vui, những tối chuyện trò vui vẻ cùng ông bà Jung với Jihye ngồi dựa vào chân cậu. Còn bây giờ căn phòng này lại giống như phòng xử án mà cậu là người bị kết tội. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Yunho xuất hiện sau cánh cửa, Jaejoong ngay lập tức cảm nhận được số phận của mình như thế nào. Đôi mắt đỏ ngầu cùng giọng nói lắp bắp, anh cố gắng giải thích cho cậu mọi thứ. Trái tim Jaejoong rất đau, nhưng đồng thời cậu có cảm giác như có một tảng đá được nhấc lên, và cái búa không đang dộng trong đầu cậu cũng ngừng lại. Cậu chấp nhận. Vì cậu hiểu Yunho cũng đau đớn như cậu. Và nếu như hạnh phúc của Kim Jaejoong có thể đổi lại mạng số của một người, vậy thì có lẽ đấy là phận an bài, có lẽ lý do để cậu xuất hiện trong gia đình nhà họ Jung là để chờ ngày này.

Jaejoong ngước lên nhìn Yunho, nhưng anh cứ cúi gằm mặt xuống

“Yunho…nhìn em được không?” Cậu thì thầm

Nhưng anh vẫn không hề động đậy

“Yunho-ah, làm ơn đi, để em nhìn thấy đôi mắt của anh được không…em biết là anh đang rất đau đớn” Cậu từ từ tiến lại gần, nâng cằm anh lên, nhìn thẳng vào mắt người yêu, Yunho đang khóc “Đừng khóc, em không muốn anh như thế đâu. Anh gọi Appa và Umma lại đây được không, em muốn nói với hai người đó là em hiểu mà”

Cánh cửa phòng được mở ra và hai ông bà Jung bước vào “Chúng ta đã đứng chờ con từ lúc nãy” Bà Jung lên tiếng, cùng chồng bước tới ngồi xuống ghế, Jaejoong cũng kéo Yunho sang phía đối diện cha mẹ mình

“Ba mẹ xin lỗi con, thực sự xin lỗi. Ba hi vọng con hiểu chuyện này cũng làm chúng ta đau lòng như thế nào, vì ba coi con như con trai của ba! Ngoài lời xin lỗi, ba cũng không biết nói gì để con hiểu những gì ba đang cảm thấy” Bà Jung bắt đầu khóc khi nghe những lời chồng mình nói

“Con biết…vì thế con mới muốn nói với ba mẹ rằng ba mẹ không cần phải cảm thấy có lỗi với con. Con cũng coi hai người như ba mẹ ruột của con vậy, nên nhìn hai người không vui con cũng không vui. Ba mẹ đã cho con hai năm rất hạnh phúc ở đây. Con cũng biết ba mẹ đã phải khó khăn như thế nào để chấp nhận con. Hai người đã luôn yêu thương con không chỉ vì Yunho, con rất biết ơn hai người”

“Ba mẹ không muốn con rời đi. Mẹ muốn con vẫn là con trai của mẹ, Jihye cũng thế. Con có thể vì chúng ta mà làm thế được không, coi như ba mẹ cầu xin con”

Jaejoong đã hi vọng Yunho sẽ nói gì đó, nhưng anh cứ cúi gằm xuống nền nhà, vì vậy cậu đành thở dài “Con xin lỗi, con không thể ở lại được” Và cậu thấy người ngồi bên cạnh mình giật mình

“Làm sao ba mẹ có thể muốn con ở đây với tư cách con trai của hai người được nữa, khi ngày ngày người đàn ông con yêu ôm một người khác trước mặt con, và mỗi sáng sẽ thấy cô ấy ngồi ở chỗ con từng ngồi. Cho dù con không ở nhà chính, nhưng phải sống một mình bên cạnh người nắm giữ trái tim con…điều đó sẽ chỉ càng làm con đau đớn hơn, từng chút từng chút một, ngày qua ngày…”

Bây giờ thì cả ba người nhà họ Jung đều rơi nước mắt, cậu là người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh để nói “Con đã từng nói với Yunho là con trao tất cả những gì mình có cho anh ấy, cho ba mẹ, cho Jihye, đến nỗi con chẳng còn giữ lại bất kì điều gì cho riêng mình. Con vẫn muốn là con của ba mẹ, là anh của Jihye, nhưng nếu không chuyển đi con sẽ không tiếp tục được. Có lẽ đã đến lúc con phải một lần nữa tìm cho mình một thứ thuộc về con. Vì sự tử tế của hai người, vì sự thông cảm của ba mẹ dành cho con, và vì tất cả những gì ba mẹ đã cho con từ giây phút ba mẹ chấp nhận con” Cậu đứng dậy, cúi gập người trước mặt ông bà Jung “Từ sâu thẳm trái tim mình, con rất biết ơn ba mẹ”

Thật kì lạ khi ba mẹ Yunho ôm cậu mà khóc không ngừng, trong khi cậu lại chẳng hề rơi một giọt nước mắt nào. Một lát sau, cậu quay sang nhìn Yunho “Cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội được ở bên anh, em sẽ nhớ mãi khoảng thời gian đó. Bây giờ anh có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm, chăm sóc cho Soon Mi, giúp cô ấy vượt qua bệnh tật…kể từ hôm nay, cô ấy sẽ là điều quan trọng nhất với anh. Nếu số phận an bài, có lẽ chúng ta sẽ lại có thể gặp nhau theo một cách khác. Nói cho cùng chúng ta đều làm trong một ngành mà. Hi vọng anh sẽ tìm được một quản lý tốt hơn. Em cảm thấy rất tự hào vì được làm việc với anh”

Yunho đột nhiên tiến lại gần cậu chuẩn bị ôm, nhưng ngay lập tức cậu đã lùi lại “Không! Đừng…ôm anh sẽ càng làm cho em cảm thấy khó khăn hơn mà thôi. Để em nhớ khoảnh khắc cuối cùng của chúng ta dừng lại ở hai ngày trước, khi em vẫn trong vòng tay anh và tình yêu tràn ngập. Nếu bây giờ anh ôm em, em sẽ chỉ giữ lại được sự đau đớn thôi, phải từ bỏ tình yêu và hạnh phúc của mình để đi theo một hướng khác mà không còn anh ở bên cạnh nữa” Và cậu mỉm cười

“Ngày mai anh phải đi cùng với Soon Mi đến bệnh viện lấy kết quả. Nên giờ cho em một chút thời gian đề dọn đồ được không. Em sẽ gọi cho Yoochun-sshi thông báo, chắc ngày mai anh ấy sẽ tìm được quản lý mới cho anh thôi. Anh có thể đừng qua nhà cho đến khi em làm xong mọi thứ được không. Rồi ngày mai chúng ta sẽ tạm biệt sau khi anh ở bênh viện về” Cậu nói một hơi không dừng lại

Yunho nhìn cậu tha thiết…nhưng cậu biết anh sẽ hiểu cho cậu. Anh gật đầu nói khẽ “Uh…được rồi…em cứ từ từ, mai chúng ta gặp lại”

Cậu nhìn ông bà Jung cười tươi nhất có thể “Con xin phép…” Jaejoong cúi chào và bước ra ngoài, ở phía cuối hành lang, ba mẹ Soon Mi đang đứng chờ, ông Han cúi đầu như tỏ lòng biết ơn. Jaejoong không thể chịu đựng thêm, thậm chí cũng không cúi đầu đáp lại mà đi thẳng ra cửa. Cậu không muốn lại đặt chân vào nhà chính một lần nữa

---

Park Yoochun bận rộn đọc tài liệu để tìm quản lý thích hợp cho nhóm nhạc chuẩn bị debut. Mấy thằng nhóc đó vẫn còn là thiếu niên nên phải tìm một ai đó có thể kiềm chế chúng, nhưng đồng thời cũng có thể ở bên cạnh bọn trẻ khi mọi chuyện quá khó khăn. Và cả mấy vấn đề về hormone tuổi teen nữa…

Đột nhiên điện thoại anh vang lên không ngừng khiến Yoochun cáu kỉnh quờ quạng, không thèm nhìn tên người gọi mà nhấn nút nghe luôn

“Alo!”

“…”

“Alooooo!”

“…”

“Nếu cậu đùa đủ rồi thì tôt tắt máy đây, tôi bận l…”

“Xin lỗi, là tôi…” Giọng của Jaejoong vang lên cắt ngang câu nói của anh

“Jaejoong. Tôi chờ cậu gọi mãi, có chuyện gì với Yunho vậy, sáng nay đạo diễn gọi…”

“Yoochun-sshi, tôi phải dọn ra khỏi đây, tôi cần sự cho phép của anh để ở lại phòng trống trong kí túc xá một thời gian”

“…” Bây giờ đến lượn Yoochun im miệng

“Yoochun-sshi, có được không. Đến tối gặp nhau tôi sẽ giải thích mọi chuyện, nếu không thì tôi sẽ phải thuê nhà trọ ở mất, làm ơn…”

“Được rồi, tôi sẽ nói bảo vệ không khóa cửa sau nếu cậu đến muộn. Tôi không muốn mấy đứa nhóc thấy cửa chính không khóa mà trốn đi chơi. Cậu đến thẳng phòng 505 nhé, để tôi cho người dọn lại phòng”

“Cảm ơn” Jaejoong gần như là nói thầm

“Cậu ổn không, có cần ai đến đón không?”

“Tôi đi taxi cũng được. Tôi sẽ gọi điện khi đến nơi, tôi nợ anh một lời giải thích. Ah, tiện thể, anh cần tìm một quản lý mới từ ngày mai"

“GÌIIIIIIIIIIIIIIII” Yoochun gào lên

“Cảm ơn, nói chuyện sau” Và cậu tắt máy

Giờ thì Yoochun lại có thêm một chuyện đau đầu nữa, thay vì một anh sẽ phải tìm tới hai người… Còn Jaejoong nữa. Anh biết trừ phi muốn nói còn nếu không sẽ chẳng ai khai thác được ở cậu ta điều gì. Cậu ta là một người chăm chỉ và có trách nhiệm, luôn làm hơn những gì được yêu cầu. Chắc chắn đã có chuyện gì đó với Yunho…hoặc gia đình cậu ta. Đấy là lý do anh không thích chuyện tình trong công sở. Nó chưa bao giờ mang lại kết quả tốt hết.

---

Cậu chỉ có hai cái valy và một túi xách nhỏ. Jaejoong cũng đã tháo hết ảnh trong phòng xuống, xếp khung ảnh lại thành chồng để cạnh cửa, dẫu sao cũng không ai muốn nhìn chúng nữa. Bàn chải, dầu gội, sữa tắm, tất cả những gì của cậu đều đã được dọn sạch. Ra trải giường cũng được thay mới. Căn bếp nơi cậu nấu ăn cho Yunho và chia sẻ những nụ hôn đầy vị cà phê vào buổi sáng cũng được lau bóng loáng

Jaejoong quá bận rộn đến mức không có thời gian để phân tâm, chỉ trừ lúc JiHye đầm đìa nước mắt chạy đến không cho cậu bỏ đi. Hôm qua cô bé đi ngủ sớm vì sáng nay có buổi thi quan trọng nên Jihye không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cô bé bắt cậu hứa sẽ vẫn là anh trai của cô và không được cắt đứt liên lạc. Jaejoong không thấy phiền vì chuyện đó một chút nào. Mất đi người yêu là một chuyện, nhưng mất đi đứa em gái lại là chuyện khác. Chỉ cần Jihye không nhắc đến Yunho mỗi khi gặp nhau, cậu vẫn sẽ có thể đối xử với cô bé như xưa

Đến 2 giờ đêm thì cậu chắc chắn không còn sót lại bất kì thứ gì. Cậu cũng không muốn ở lại thêm một đêm nữa. Chẳng dễ dàng gì cho một mình Jaejoong xách theo hai vali hành lý và một túi đồ lớn, nhất là khi những cơn gió của tháng 10 cứ rền rĩ. Mặc dù đèn nhà chính đã tắt từ bao giờ, nhưng cậu không ngờ cổng chính đang mở và một chiếc taxi đã chờ sẵn với Changmin đứng bên cạnh mỉm cười.

“Làm sao mà cậu biết được”

“Em nhìn thấy qua cửa sổ phòng em. Em đoán hyung không muốn ở lại nên đã gọi taxi, bây giờ là 2h rồi, hyung sẽ chết cóng mất nếu đi ra tận đường cái để tìm xe…trong trường hợp giờ này mà còn xe”

“…”

“Không cảm ơn em à?” Cậu nhóc bật cười làm Jaejoong cũng cười theo

“Cảm ơn em nhiều. Hyung không nói về chuyện taxi, em hiểu ý hyung mà. Không ngờ trong số tất cả mọi người, em lại là người đứng đây tiễn hyung đi. Cảm ơn em”

“Em nghĩ hyung nên đi đi, nếu không em sẽ là người chết cóng mất. Sáng mai em phải nói với ông bà chủ thế nào, chẳng phải anh nói họ mai anh mới đi sao”

“Mọi người không cần lo cho anh, anh vẫn còn gặp Jihye mà, có thể là cả ba mẹ nữa. Chăm sóc mọi người giùm anh nhé” Cậu bước vào trong taxi và hạ cửa sổ xuống “Biết đâu chúng ta sẽ gặp lại nhau. Không cần thêm chữ “sshi” đằng sau đâu, hyung không phải ông chủ của em”

Changmin cười lớn “Hyung cũng cẩn thận đó…Jaejoong” Cậu nhóc nháy mắt trêu chọc

Và bóng chiếc taxi đi xa dần, đưa cậu đến với cuộc sống mới. Một mình

---

Yunho xuống nhà khi trời chưa sáng hẳn, anh cần nhìn thấy Jaejoong, cho dù anh đã hứa sẽ gặp cậu sau. Nhưng anh muốn được nói chuyện với cậu, chỉ hai người họ.

Khi tới gần nhà bên, anh thấy bên trong tối om, không có đèn nào được bật lên, thậm chí cả đèn bếp. Trái tim anh đập càng lúc càng nhanh theo nhịp chạy gấp gáp. Cửa trước không hề khóa. Bên trong không có một tiếng động nào, không có một âm thanh nào của sự sống

Phòng ngủ trống trơn, ra giường cũng được thay mới, trong phòng tắm chỉ còn duy nhất chiếc bàn chải của anh. Yunho thực sự nhận ra, tình yêu của cuộc đời anh đã ra đi. Và đó là lỗi của anh.

Tất cả ảnh trên tường đã được gỡ, khung ảnh trống không xếp gọn gàng ở cửa. Yunho đứng thẫn thờ giữa căn phòng lớn bất động rồi đột nhiên gục xuống khóc như một đứa trẻ. Tất cả đã thực sự kết thúc rồi

1 comment:

  1. Ah.... Bạn chọn fic thật sự rất hay...
    Lên cơn ghiền zồi ^^
    Mình rất thích cách xây dựng tình huống của fic này... Đại khái là ko quá thần thánh hoá Jaejoong như đa số các fic khác (họ thường cho Jaejoong là người hoàn toàn thánh thiện, quá mức thánh thiện đến vô lý)
    Và, để dịch fic English mà đọc cứ như fic Việt thế này...
    Thực sự rất rất hâm mộ bạn và rất rất mong bạn sẽ ko drop fic này...^^
    Hwaiting!

    ReplyDelete