Friday 6 November 2009

[oneshot] lost and found



Author: alived

Title: lost and found

Translator: wind JJ

Paring: Jaejoong, Yunho, Changmin

Rating: G

Length: oneshot

Sumary: Shim Changmin, người ta nói với cậu như thế, cậu ấy là người đã hiến tim cho cậu, cậu là một anh chàng rất may mắn đấy, Kim Jaejoong

Ask permission – link




Lost and found



Số phận không được tạo nên từ những sự ngẫu nhiên, đó là kết quả của những chọn lựa

Đừng chờ đợi số phận đến, hãy đấu tranh với nó

– william jennings bryan –



Sau hai mươi mốt ngày, cuối cùng, Jaejoong cũng tìm được người đó

Cậu thấy anh ở đúng quán cà phê ấy (mọi thứ đều giống y hệt, từ chùm đèn lớn ở quầy tính tiền, cho đến cái cửa sổ nhìn ra tòa tháp Tokyo). Hình ảnh chàng trai từ tốn đưa tách cà phê lên miệng, một tay gõ nhịp trên bàn không hiểu sao lại khiến trái tim cậu lỗi nhịp. Cậu chưa từng quen người này, cũng chưa từng nhìn thấy anh ta bao giờ, ngoại trừ trong những mảnh giấc mơ vỡ vụn

Cảm giác, như thể cậu đã dành cả cuộc đời mình với người lạ mặt quen thuộc này. Dường như Jaejoong biết mọi thứ về chàng trai trước mắt mình (cốc cà phê anh ta đang uống, bỏ hai viên đường và một chút sữa, không bỏ kem, cậu chắc chắn như thế dù chưa từng nhìn)

Anh ta bất chợt ngước lên, và mắt họ vô tình gặp nhau

Tôi có biết cậu không? Cái nhướn mày như dò hỏi

Jaejoong tiến lại gần hơn, cậu cố gắng mỉm cười, chống chọi với đôi chân như đang đông cứng lại. Mọi việc dường như dễ dàng hơn cậu đã nghĩ. Chào,cậu mở lời, kèm theo một câu nói khẽ, đúng là anh rồi. Nhận ra những gì mình vừa nói, Jaejoong im bặt, cậu nuốt nước bọt, vội vã chìa tay ra phía trước

Tôi là Kim Jaejoong

~~

Shim Changmin, họ nói, cậu ta là người hiến tim cho cậu, Kim Jaejoong, cậu rất may mắn đấy chàng trai trẻ

Chỉ có điều, may mắn dường như không phải là một từ chính xác cho lắm. Dĩ nhiên là Jaejoong mừng vì mình vẫn còn sống, cho dù nó được đánh đổi bằng một tai nạn bi thảm (người lái xe đã tông phải cậu ta và bỏ trốn, các y tá kể lại, bác sĩ đã rất nỗ lực, chỉ tiếc là không có phép màu nào xảy ra, một cậu bé dễ thương, chỉ mới 20 tuổi thôi, tội nghiệp) Nhưng, Jaejoong biết, có một điều gì đó không ổn

Cậu thức dậy lúc nửa đêm (và đêm nào cũng vậy), nước mắt vẫn còn ướt đẫm trên má mà không hiểu tại sao, những hình ảnh lặp đi lặp lại, về một mái tóc đen và nụ cười rạng rỡ, về một cái tên cậu không thể nhớ cứ mấp máy trên môi. Cái cảm giác, như thể cậu đã chạy mải miết cả đêm dài

Những cơn đau đầu chập chờn, cậu đã bỏ lỡ một điều gì đó, cho dù các bác sĩ đều nói cơ thể cậu hoàn toàn khỏe mạnh

May mắn, Jaejoong thầm nghĩ, sẽ không đau đớn đến như thế

~~

Lý trí cho cậu biết, điều đó thật buồn cười, những thứ như thế chẳng bao giờ có thể xảy ra, nếu không thì tất cả những tạp chí y học đã lải nhải về nó rồi

Mọi việc đều không có thực, cậu luôn tự nhủ như vậy, mỗi khi giật mình thức dậy trong màn đêm, người đẫm mồ hôi, và hai tay nắm chặt tấm ra trải giường. Anh ta không có thực, mình sẽ vượt qua được chuyện này. Cậu sẽ làm được, bởi Jaejoong vốn là một người rất kiên quyết

Chỉ có điều

Cậu chưa bao giờ là một người thực sự lý trí. Người ta thấy một Jaejoong mạnh mẽ, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một trái tim nhạy cảm. Cậu không thể cưỡng lại những cảm xúc của mình, khi chúng luôn lặp đi lặp lại như thế

Ngón tay di di trên tấm bia mộ lạnh lẽo, Jaejoong tự hỏi Tại sao cậu lại cứu tôi

~~

Hey, Yoochun lặp lại câu hỏi lần thứ ba, anh đến thăm cậu đúng lúc Jaejoong đang cuộn mình trên giường, hai mắt đỏ hoe, Joongie, cậu sao vậy?

Không có gì, mình ổn cả

Một lời nói dối lộ liễu

Anh lại gần, ôm cậu trong vòng tay ấm áp của mình hey, hey, nhìn mình này, soulmate, nhớ không? Cậu biết là cậu có thể nói với mình bất kì điều gì mà

Sự hiện diện của người bạn thân làm Jaejoong muốn bật khóc, cậu khụt khịt mũi ngăn nước mắt chảy ra

Chunnie, tớ đang chết dần, trái tim tớ đau lắm

~~

(Changmin-ah, tiếng gọi của Yunho khiến cậu mỉm cười, nụ cười ngây thơ đã đánh cắp trái tim anh, hyung, em muốn hyung được hạnh phúc, cậu nói khẽ)

~~

Đêm nay, cậu lại mơ giấc mơ đó

Trong những giấc mơ trước đó, tất cả những gì còn đọng lại là một khuôn mặt mờ ảo. Nhưng lần này, cậu nhớ, mọi thứ, từ cái quán đông đúc đến chàng trai ngồi uống cà phê trong góc, chỉ một lần duy nhất, mọi thứ như thước phim quay chậm chay trong đầu cậu, khiến Jaejoong có cảm giác, thay vì một giấc mơ, nó giống như một kí ức

Cậu biết mình phải làm gì mà, Yoochun nói với cậu như thế lúc cả hai ngồi dựa lưng vào nhau ngoài ban công, cùng hút chung một điếu thuốc

Ý cậu là sao. Dù Jaejoong hiểu bạn mình nói gì, cậu vẫn không muốn thừa nhận điều đó. Cậu hơi rướn người ra ngoài, cho làn gió lạnh táp vào mặt

Cậu sẽ mãi mãi hối hận, nếu cậu không làm thế. Anh vòng tay qua vai Jaejoong , kéo cậu lại gần mình. Cậu biết mà

Nhưng tớ còn không biết anh ấy ở đâu

Khi thời khắc ấy đến, cậu sẽ biết thôi, ở đây này, Và Yoochun đặt tay mình lên ngực trái của Jaejoong

Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhớ về tòa tháp Tokyp xa xa ngoài cửa sổ trong giấc mơ của mình. Yoochun luôn là người hiểu cậu nhất

~~

Jaejoong đi du lịch

Đó là điều cậu nói với mọi người. Khi đưa cậu ra sân bay, Yoochun đã nhìn cậu rất lâu, ánh nhìn thấu hiểu, trước khi cả hai quăng mình vào vòng tay của nhau và xiết chặt. Họ hiểu, tại sao Jaejoong cần phải đi

Tokyo và Seoul, những điểm giống và những điểm khác. Vẫn là những toà nhà chọc trời, những doanh nhân vội vã, những ga tàu chật cứng vào giờ cao điểm, chỉ có điều, không có những người bán dukbokki ở góc đường

Tiếng Nhật chưa bao giờ là sở trường của Jaejoong, nhưng nhờ vậy, cậu lại có những kinh nghiệm rất thú vị. Jaejoong đã thề với bản thân mình, sẽ không bỏ cuộc, cho đến khi tìm được người đó, cho dù ở đây có hàng ngàn, hàng vạn quán cà phê gần tháp Tokyo

Lần này, cậu lại đuổi theo giấc mơ của mình

~~

Kim Jaejoong, cậu ta nói và chìa tay ra. Mái tóc vàng hòa cùng ánh nắng và nụ cười rạng rỡ, khiến Yunho thầm nghĩ, tất cả thật hợp với cậu ấy. Và nó gợi anh nhớ về một chàng trai khác, một lần gặp gỡ khác, rất lâu trước đây

(hyung, em muốn hyung được hạnh phúc)

Yunho nắm lấy bàn tay trước mặt mình, có cảm giác như một điều gì đó nhói lên trong ngực, khi anh mỉm cười đáp lại

Jung Yunho, anh nói, rất vui được gặp lại cậu




Yunho-ah, anh làm gì ở quán cà phê vậy?

Anh không biết, có lẽ là anh đang đợi em đến




trans by wind JJ


No comments:

Post a Comment