Saturday 27 June 2009

[oneshot] apartment 1509

Author: coutingcarbs

Title: apartment 1509

Translator: wind JJ

Paring: Yunjae

Genre: angst, fluff

Length: oneshot

Link - Ask permission



Căn hộ 1905



Bạn không rõ lắm về hàng xóm của mình, dù thỉnh thoảng cũng gặp năm người họ lũ lượt kéo nhau vào thang máy, cười nói liến thoắng bằng chất giọng đặc trưng của người Hàn. Sáng nào cũng vậy, cứ đúng 8h là họ rời khỏi nhà, trong tiếng la hét ầm ĩ của đám đông ngoài chung cư. Thật khó để chấp nhận được suy nghĩ của thế hệ trẻ, chúng có những chuẩn mực về đạo đức khác hẳn thế hệ của bạn, những lối sống kì lạ, có con trước khi kết hôn, và cả những mối quan hệ đồng tính không bình thường mà chỉ cần nghĩ tới cũng khiến bạn rùng mình, vậy nên tốt nhất là bạn lờ chúng đi



Lần đầu tiên bạn nói chuyện với một trong số họ, là khi cô gái giúp bạn xách đồ mới mua về, và gọi bạn là “ajumma” rất ngọt ngào

“con thật là một cô gái dễ thương” mặc dù khuôn mặt đó ẩn sau chiếc áo khoác làm bạn không nhìn rõ, nhưng qua giọng nói dịu dàng và đầy âm điệu đó, cộng thêm một thân hình hoàn hảo như thế, khiến bạn chắc chắn cô bé đó rất đẹp

Cô bé cười nhẹ, bối rối đưa tay lên che miệng, hệt như một cô gái Hàn thực sự “con cảm ơn”



Chỉ sau đó vài hôm thì bạn lại có dịp gặp lại họ, lần này là hai người. Chàng trai đi cùng quàng tay qua eo cô bé. Tóc cậu ta không nhuộm hết mà lẫn lộn những sợi màu nâu, khiến bạn không khỏi nhăn mày, ôi bọn trẻ thời nay

“ajumma” cô bé lên tiếng chào và đưa tay quàng lại khăn cho bạn, theo một cái cách làm bạn thấy thật quen thuộc “đây là Yunho”

Bạn gật đầu, đưa tay chạm vào má cậu ta “ah, anh chàng này là người canh giữ đây” câu nói của bạn khiến cả hai bật cười, kín đáo trao nhau một ánh nhìn và nụ cười khe khẽ



Thỉnh thoảng họ lại ghé thăm bạn, thường là cô bé đi một mình, đôi khi có cả Yunho đi cùng. Lần nào cô bé cũng xin lỗi vì không thể lui tới thường xuyên hơn, và bạn luôn nói “không sao đâu, con gái”. Có một điều cô bé không biết, cô bé đến thăm bạn còn nhiều hơn cả con dâu của bạn

Cô bé nói bạn cứ gọi cô bé là “boo”, làm bạn chợt nhớ ra Yunho cũng gọi cô bé như thế. Khi bạn hỏi nó có nghĩa là gì, cô bé nói gì đó và mỉm cười, một nụ cười dịu dàng, buồn bã, rồi lại thả hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như ở đó có một điều gì đó mà cô bé chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào

Sự tự do



Một hôm cô bé mang đến cho bạn một hộp kim chi tự làm. Cô bé là một đầu bếp tuyệt vời, khiến bạn không khỏi thầm tiếc rẻ con trai mình đã có gia đình. Bạn chợt nhận ra có một thứ mới xuất hiện ở ngón tay của cô bé, trong mắt bạn nó không hẳn là một chiếc nhẫn mà chỉ như một vòng tròn trơn bằng bạch kim. Bạn nhanh chóng lưu lại hình dáng của nó vào đầu, để đợi tới lần sau…

Yunho ghé qua khá muộn, cậu ta cười rạng rỡ, nói đi nói lại lời xin lỗi vì không tới thăm bạn được nhiều. Khi cậu ta đưa tay nắm lấy tay bạn, bạn cảm nhận được cái lành lạnh của kim loại chạm vào tay mình

Đúng như bạn dự đoán, nhẫn đỗi

Họ nói chuyện với nhau rất khẽ, dùng những từ ngữ chỉ dành riêng cho đối phương, vậy nên bạn cố không để những từ đó lọt vào tai, nhưng bạn vẫn nghe loáng thoáng thấy những lời âm yếm khi Yunho lấy giúp cô bé những đĩa đồ ăn, hay khi họ cười với nhau lúc Yunho cố tình làm cô bé phân tâm khỏi việc nấu nướng

Cả hai khiến bạn mỉm cười vì sự ngốc nghếch đáng yêu của mình, tình yêu mà họ không muốn bạn nhìn thấy, tình yêu họ dành cho nhau, họ chỉ muốn giữ cho riêng mình, nhưng nó vẫn tỏa sáng lấp lánh như ánh nắng



Có một lần khi cô bé tới thăm bạn, nhìn cô bé rất buồn và lơ đãng. Yunho đi theo sau cô bé vào trong bếp. Lúc ấy bạn đang bị nhấn chìm bởi mấy kiện hàng vủa chuyển tới, nên cả hai không để ý tới sự có mặt của bạn

“em ở bất kì nơi đâu anh cũng sẽ tìm thấy em, dù cho chúng ta không gặp nhau ở đây thì anh cũng sẽ tìm thấy em ở một nơi nào đó, chúng ta là sự sắp đặt của số phận, chúng ta hoàn hảo bên nhau”

Những lời đó được Yunho nói bằng tông giọng thấp dịu dàng của cậu ta, khiến cô bé vùi mặt vào tay mình bật cười, và bạn cảm nhận được một điều gì đó ẩn đằng sau nó

Rất đẹp đôi, bạn nghĩ thầm, một tình yêu rất đẹp. Có lẽ bạn chưa từng thấy một cặp đôi nào nhìn nhau như cái cách họ nhìn nhau, như thể cả hai sinh ra để yêu nhau vậy



Hai tuần tiếp theo bạn không thấy ai trong số họ ghé thăm. Và mới đây thôi, những người hàng xóm xì xào với nhau rằng họ đã chuyển đi, vì một chàng trai trong số đó đã gặp tai nạn xe hơi qua đời, những người còn lại không thể tiếp tục sống trong căn hộ chứa đầy những kỉ niệm đau buồn

Ba ngày sau thì bạn thấy tin Jaejoong qua đời đăng trên báo. Còn nhớ bạn đã phải đeo kính cả chục năm nay rồi, nhưng từ khi có Jaejoong, bạn chẳng còn cần tới cái vật nặng nề khó chịu ấy để đọc nữa



Yunho ra chào bạn với đôi mắt sưng mọng, đỏ hoe, tay không ngừng mân mê chiếc nhẫn trên tay

“cảm ơn dì đã tới” giọng cậu ấy như vỡ òa “Jaejoong sẽ rất vui”

Nhìn chàng trai đầy sức sống ấy hoàn toàn kiệt sức và không ăn uống gì, khiến bạn không kìm được mà trách móc cậu ta không biết chăm sóc bản thân mình. Yunho nhìn như thể cậu ấy lại bật khóc. Và bạn chợt nhận ra, cậu ấy chưa từng phải tự chăm sóc bản thân mình – khi Jaejoong còn ở bên cậu ấy. Một chàng trai khác chạy tới, nhẹ nhàng dìu cậu ta đi, không quên cúi đầu xin lỗi


Jaejoong nằm đó, đẹp hơn cả hình dung của bạn. Và lần đầu tiên bạn nhận ra, đó là một chàng trai


- trans by wind JJ -

1 comment:

  1. Buồn quá... Giọng văn rõ ràng rất mềm mại, không báo trước một cái gì đau buồn cả ngoài những cảm nhận vu vơ của Jaejoongie. Vậy mà cuối cùng tên ngốc đó lại chết. Còn cái bà già này nữa, sao người ta đến thăm bà bao nhiêu lần cũng không nhận ra người ta là con trai hả?!? Dù vòng em có nhỏ, người có nhỏ thì cũng làm gì có ngực đâu cơ chứ, vòng 1 rất phẳng cơ mà.


    Buồn...


    P/s: Wind trans nốt đi!!!

    ReplyDelete