Friday 9 December 2011

[short-fic] Bên trái, hạnh phúc - chapter 1

Author: 爱炫爱浩

Title: 左边, 幸福

Convertor: shmilychan | Translator: QTed / CCP | Beta-reader: rei rei

Editor: wind JJ

YunJae | short-fic | fluff, HE | PG13

Bản edit chưa được sự đồng ý của tác giả, xin các bạn vui lòng không mang ra ngoài. Cảm ơn! / Thank you for writing this fanfiction and sorry for doing it without your permission, 爱炫爱浩




Mở đầu

Tên tôi là Kim Jaejoong, công việc chính của tôi là cùng khách uống rượu nói chuyện phiếm.

Mọi người đều gọi chúng tôi là ngưu lang. Tôi không hiểu, thế giới này vì lẽ gì chỉ cho phép đàn ông ăn chơi đàng điếm, còn phụ nữ lại phải bó buộc bản thân mình?

Người tới đây uống rượu đều chứa đầy tâm sự, đa số là bị những kẻ trác táng bạc tình kia làm tổn thương.

Họ rất đúng mực, chúng tôi cũng rất đúng mực.

Rất nhiều những người phụ nữ bước qua cánh cửa này đều là thành phần trí thức. Họ rất tịch mịch, ở nơi làm việc bị đàn ông khi dễ, đến khi tan tầm cũng vẫn cô đơn lạnh lẽo, nên mới cần có người cùng mình nói chuyện, an ủi, khiến cho bản thân vui vẻ, cho dù biết rõ chỉ là những lời nói dối.

Chị chủ thường nói, người khác cảm thấy chúng ta thật đáng thương, nhưng chúng ta lại cảm thấy bọn họ mới cần thương hại.

Là một người con gái tài hoa, nhưng lại bị một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi lừa gạt tình cảm, đến khi ra đi, chị chủ không chút mềm lòng đòi một số tiền lớn, mở ra quán bar này.

Giả bộ ngây thơ, giả bộ đáng thương, đến tình yêu cũng không thể có, lẽ nào cái gì cũng muốn mất đi?

Nếu đã không còn yêu một người đàn ông, liền phải hung hăng tiêu hết tiền của hắn, quyết không mềm lòng.

Quán bar gồm có hai lầu, lầu một cũng giống như tất cả những nơi khác, có ca sĩ hát những bản Blue buồn bã, có những người đàn ông giàu có đáng khinh, tay nâng ly rượu, liếc mắt đưa tình với từng người phụ nữ đi qua.

Nhìn đi, nhìn đi, chị chủ luôn nói với những người tới lầu hai tìm chúng tôi tâm sự, nhìn xem những người dưới kia, tựa như dã thú, có gì phải đau lòng chứ, tình yêu ở thời đại này, cũng giống như mì ăn liền vậy, tùy tiện bắt đầu, tùy tiện kết thúc, không hề có chút dinh dưỡng nào, nhưng lại làm người ta no bụng.

Tôi một bên nhìn chị mỉm cười, một bên châm điếu thuốc đưa lên môi.

Cười bản thân mình, mỗi ngày đều nhìn những cảnh tượng như thế, lại vẫn đối tình yêu ôm ảo tưởng, ảo tưởng một tình yêu có thể khiến bản thân dốc hết tâm can không thay đổi.

Mười hai giờ, lầu hai trở nên yên tĩnh rất nhiều, một đám thành phần trí thức nam có nữ có đẩy cửa rời đi.

Trong nháy mắt bước ra khỏi nơi này, gương mặt bọn họ lại quay lại vẻ lạnh băng như trước.

Tôi đứng dựa vào lan can, nhìn xuống dưới, thời tiết có chút lạnh, khách tới không đông lắm, nhân viên đã bắt đầu rửa ly tách.

Cánh cửa chợt được đẩy ra, có người bước vào.



Đêm đầu tiên.

Tôi khẽ cảm thán, thật là một người đàn ông khác biệt.

Thân hình gầy gầy, áo khoác vắt trên tay, khuôn mặt tôi không thấy rõ vì ánh đèn mờ mờ.

Chỉ là, tôi có cảm giác, người đó và nơi này, không cùng thế giới.

Anh chậm rãi bước vào trong, nhìn quanh một lượt, tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của tôi, ngẩng đầu lên nhìn.

A, tôi sửng sốt, giống với khuôn mặt tôi đã từng quen thuộc.

Anh nhìn tôi hồi lâu, cho đến khi chị chủ từ xa tiến lại hỏi mới thu lại tầm mắt của mình, khách khí cùng chị nói chuyện.

Tôi xoay người về ghế của mình, tôi biết người đó là ai.

"Tôi có thể ngồi đây không?"

"Xin mời, ngài Jung" Tôi không ngẩng đầu lên đáp lại.

Anh bỏ áo khoác qua một bên, ngồi xuống, nhìn tôi như có điều gì suy nghĩ.

"Ngài có muốn uống gì không?" Bày ra khuôn mặt tươi cười, tôi hỏi đối phương.

"Có đồ uống nóng không?" Anh cẩn thận đáp lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.

"Để tôi lấy cho ngài một ly café."

Phục vụ đưa cafe lên, cũng thuận tiện lấy cho tôi một cốc nước lạnh. Tôi cảm ơn cậu ta rồi lấy ra một viên thuốc uống.

Anh vẫn lặng lẽ nhìn tôi.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt người đối diện hiện ra rõ ràng hơn, lông mày rất đen, đôi mắt dài nhỏ, sáng ngời, khóe miệng hơi nhếch lên, ngón tay thon dài, áo sơ mi vừa vặn ôm sát cơ thể rắn chắc, chẳng biết tại sao khiến tôi có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Tôi biết anh là ai, ngoại hình của anh cùng em gái rất giống nhau, tôi cũng biết nguyên nhân anh tới đây, nhất định là vì cô ấy.

Tôi không định nói điều gì, chờ anh mở miệng, chờ anh mắng tôi là ngưu lang, là kẻ ăn bám phụ nữ, không cần quấn lấy em gái anh...Lời kịch đều là như vậy, trước đây cũng có người mắng tôi như thế.

"Jaejoong, tôi gọi cậu như vậy được không?" Anh cẩn thận hỏi tôi.

"Không sao, ngài Jung" Tôi cười cười, anh căng thẳng sao? Lẽ ra tôi mới là người nên căng thẳng chứ.

"Tôi vẫn chưa ăn tối, nếu cậu không ngại, chúng ta ra ngoài vừa ăn vừa nói chuyện được không?" Trong đôi mắt của người đối diện tôi nhìn thấy sự mong đợi.

Bản thân cảm thấy rất sửng sốt, Kim Jaejoong tôi chưa bao giờ tiếp khách nam, cũng chưa từng có bạn bè là cùng giới.

Nhưng lúc này đây, tôi lại bất giác gật đầu, đơn giản là vì đứng trước mặt anh, làm cho tôi có cảm giác rất ấm áp.

Anh cầm lấy áo khoác đứng dậy "Chúng ta đi thôi. Tiện thể, tôi là Jung Yunho, cậu gọi tôi là Yunho được rồi!"

Bước ra bên ngoài, gió từng cơn thổi mạnh khiến tôi không tự chủ khẽ run lên. Anh vừa xoay tay định khoác áo lên người, liếc mắt sang nhìn tôi, động tác chợt khựng lại.

Dường như anh có ý đưa áo khoác cho tôi, khiến tôi bật cười, thực sự rất hấp dẫn.

Anh đỏ mặt đem áo khoác lên người tôi rồi vội vã chạy lên trước gọi xe.

"Đi thôi" Anh đứng cạnh cửa xe vẫy vẫy tay với tôi, cười đến xán lạn.

Địa điểm đến là một quán ăn Nhật Bản mở 24/24. Ngoài kia, gió lạnh từng trận thổi qua. Tôi cầm chén trà ngồi nhìn những chiếc xe lướt đi vội vã trên đường cùng với hình bóng anh phản chiếu trên cửa kính đang nhìn tôi chằm chằm.

Đồ ăn nóng hổi được bưng lên, tôi không khách khí gắp từng miếng từng miếng thật lớn, ở quán bar cả ngày, cũng chưa được ăn chút đồ nóng nào.

Anh đẩy chén mì đến trước mặt tôi "Dạ dày của cậu không tốt, không thể ăn bậy bạ được!"

Thức ăn đang nhai trong miệng không kịp tiêu hóa khiến tôi suýt chút nữa mắc nghẹn, tôi chùi chùi miệng, bê bát canh lên uống một ngụm. "Thật không hổ là bác sĩ, chỉ nhìn tôi uống một viên thuốc mà nhìn ra tôi bị đau bao tử."

Anh cười rộ lên, tràn đầy thương mến. "Bởi vì bao tử của tôi cũng không tốt."

Tôi vẫy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ hâm một bình rượu, hôm nay tâm tình tốt lắm, thật muốn uống một chút.

Anh ngăn tôi lại, dùng ánh mắt cầu khẩn mà nhìn tôi "Không uống có được không, sáng mai tôi có ca phẫu thuật."

"Tôi uống một mình!"

"Không được, tôi chính là tửu quỷ, nhìn đến rượu đều nhất định phải uống, nên hôm nay đừng uống được không?"

Nếu như là trước đây, dù cho là thiên hoàng lão tử ngăn cản, tôi vẫn mặc kệ, bất quá lúc này đây, đột nhiên trong lòng có chút chua xót, ngoan ngoãn không muốn tranh cãi. Không uống thì không uống đi, tôi thở dài, bỏ qua một lần cơ hội áp bức đối phương.

Anh tựa hồ nhìn ra tính toán nhỏ nhặt trong lòng tôi, gắp cho tôi một phần đồ ăn cười cười.

"Jaejoong, lần sau, để lần sau tôi mời cậu uống rượu được không?"

Lần sau sao, hai tiếng đó quả thực hấp dẫn.

Tôi cười, gật đầu thật mạnh.

"Tôi sẽ nhớ kĩ, Jung Yunho."

Bước ra khỏi quán đã là hai giờ đêm, anh đưa tôi về nhà.

Dọc đường đi, anh đều đi phía ngoài. Tôi cười cười, quả là một nam nhân cẩn trọng, có điều giờ đã muộn, xe vô cùng thưa thớt, sợ là xe đâm cũng khó đến được tôi.

Đèn đường chiếu xuống khiến cho bóng của chúng tôi bị kéo dài thật dài, tôi không nhịn được mà hỏi đối phương.

"Anh đến tìm tôi là để mời tôi đi ăn sao?"

Anh dừng lại nhìn tôi, ánh mắt vô cùng trong suốt, thậm chí tôi có thể nhìn thấy bóng mình nhỏ xíu trong đó, khắc sâu, tỏa sáng.

"Vốn là muốn cậu tránh xa em gái tôi ra, nhưng đến lúc gặp mặt, lại thay đổi suy nghĩ."

Tôi không nói gì mà tiếp tục bước đi, anh lặng lẽ theo sau.

Câu nói kia, từ khi bắt đầu làm công việc này, lần đầu tiên tôi có cảm giác muốn rơi lệ.

Việc của tôi là làm cho người khác vui vẻ, cũng là đánh mất đi tự tôn và nhân cách của mình, dù cho không ai quan tâm đến chuyện đó.

Nhưng Jung Yunho, chỉ một câu nói "thay đổi suy nghĩ" lại khiến lòng tôi ấm áp, giống như máu trong cơ thể đều bốc hơi mà biến thành nước mắt chực rơi xuống.

Tới nhà của mình, tôi đứng ở trước cửa, cùng đối phương từ biệt.

Anh nhẹ nhàng cúi đầu "Em gái tôi nếu có chuyện gì, xin cậu hãy khuyên nhủ nó!"

Tôi gật đầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trong bóng đêm, anh khẽ khàng nói. "Không nên vừa uống thuốc xong liền uống rượu, sẽ bị trúng độc!"

Tay bất giác run lên, đánh rơi chìa khóa xuống đất, tôi vội cúi đầu tìm kiếm.

Anh mở điện thoại lên chiếu xung quanh.

Tôi cúi xuống, đồng thời anh cũng vươn tay ra, có điều hơi chậm một chút, bàn tay to lớn của anh, đặt lên tay tôi.

Tim đập thật nhanh, ngón tay anh rất lạnh, không hề ấm áp như tôi nghĩ.

Đứng thẳng người lên, chúng tôi đều giả bộ như không có chuyện gì.

"Tôi vào nhà."

"Ngủ ngon!" Anh ôn hòa vẫy tay, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!" Vẫn còn một chuyện tôi chưa có hỏi. "Khi anh bước vào liền nhận ra tôi sao?" Tôi hỏi nhỏ, nhớ tới ánh mắt giao nhau lúc đứng trên lầu nhìn xuống, mặt bất giác nóng lên.

"Nhận ra."

"Vì sao?"

"..."

"Vì sao lại nhận ra tôi?"

"Bởi vì...cả tôi và em gái...ánh mắt đều vô cùng đồng nhất, thích gì đó...vĩnh viễn đều là giống nhau.”

Tiếng bước chân của anh trên hành lang vang vọng càng lúc càng xa.

Tôi dựa lưng lên cánh cửa vừa đóng lại.

Cái gì chứ, tôi cũng đâu phải đồ vật này nọ. Giận dữ đá giày ra khỏi chân, khóe miệng lại giấu không được ý cười.

1 comment:

  1. Ấm áp tuy có chút lạnh ToT ( con bé lạy s' bên kja đey ) nhìn thấy HE là biết e sẽ bám cái fjc này đến cùng ( hô hô ) edie mượt lắm ạk ^^~ xem ra cậu Duẫn nhà taz tính tranh giành vs e gái đey màk X-)

    ReplyDelete